Ngụy Đông Lai đập cho Thẩm Loan vỡ đầu, Lý Chính Kỳ và bọn họ cũng đánh Ngụy Đông Lai một trận. Nói đi nói lại, đây tính là ẩu đả.
Hứa Thanh Lăng cũng không còn tâm trạng ăn cơm nữa: “Được rồi. Tôi đi cùng cậu.”
Thân Thuấn thấy cô có vẻ không muốn đi, liền đứng dậy: “Tôi đi cùng cậu.”
Hứa Thanh Lăng liếc nhìn anh ta “Đây là đi đồn cảnh sát chứ không phải đi chợ xem khỉ, xúm vào làm gì.”
Thân Thuấn hơi không chịu nổi cái giọng điệu coi thường của cô, giống như chị cả đang dạy dỗ em trai, rõ ràng cậu còn lớn hơn cô.
Cậu ta mím môi: “Là tôi đưa cậu đến đây, lát nữa tôi còn phải đưa cậu về.”
Hứa Thanh Lăng cảm thấy đầu óc như một mớ len rối bời. Thân Thuấn nói gì cô cũng không nghe lọt tai, mặc kệ cậu ta đi.
Về phía Ngụy Đông Lai, mấy người anh em cùng gã đến đồn cảnh sát.
Thẩm Nhạc Hiền xem một hồi náo nhiệt, tự nhiên không thể bỏ qua cơ hội này để châm chọc chị dâu, khóe miệng cong lên, vội vàng gọi điện thoại cho Phó Cần.
Phó Cần nhận được điện thoại của Thẩm Nhạc Hiền, thì thấy rất bất ngờ, ban đầu còn tưởng là vì chuyện của bố chồng. Nghe thấy anh ta nói con trai ở ngoài bị người ta đánh, lập tức hoảng loạn cả lên, cũng không quan tâm đang giận dỗi với chồng, vội vàng gọi người về cùng đến đồn cảnh sát.
…
Đầu Thẩm Loan bị rách một đường, máu chảy lênh láng, trông rất đáng sợ, trên thực tế thì vết thương không quá nghiêm trọng.
Đến bệnh viện, bác sĩ phòng khám rửa sạch vết thương, lấy dụng cụ phẫu thuật đã khử trùng từ trong tủ phía sau, khâu cho anh ta ba mũi, dùng gạc băng bó vết thương.
Uyển Nguyệt luôn theo sát Thẩm Loan, quan tâm chăm sóc anh ta giống như một cô vợ nhỏ. Lúc bác sĩ khâu vết thương cho anh ta, Uyển Nguyệt vẫn luôn khóc, nước mắt rơi như mưa.
Đợi anh ta xử lý xong vết thương, Uyển Nguyệt mắt đỏ hoe nhìn anh ta, không ngừng nói “xin lỗi”, vừa xin lỗi vừa giải thích với Thẩm Loan: người kia là con trai của thôn trưởng làng cô ta, là hàng xóm của cô ta. Từ tiểu học mỗi ngày tan học đều đi theo sau cô ta, bắt nạt cô ta, quấy rầy cô ta. Cô ta chưa bao giờ thích gã, càng không có ý định làm bạn gái gã.
Cô ta không dám nhắc đến chuyện bố mẹ Ngụy Đông Lai tài trợ cô ta đi học. Ngoại trừ Hứa Thanh Lăng và Phùng Bác, trong lớp không có bạn học nào biết chuyện bố cô ta nợ nần ngập đầu. May mà hai người bọn họ đều không phải là người lắm lời, sẽ không nói chuyện này ra.
Thẩm Loan nghe cô ta giải thích, càng thêm thương xót cô ta hơn. Nhìn thấy cô ta khóc đến mũi đỏ hoe, giống như một chú thỏ con đáng thương, lòng mềm nhũn, dịu dàng nói: “Đừng sợ. Hôm nay coi như nói rõ với gã rồi. Sau này nếu gã còn bắt nạt em, em nói cho anh biết.”
Thẩm Loan nắm tay cô ta, không buông ra nữa. Một buổi tối hỗn loạn này ngược lại khiến cho những tâm sự mập mờ vốn có của bọn họ hoàn toàn được bộc lộ rõ ràng.
Uyển Nguyệt ngơ ngác nhìn anh ta, tựa đầu vào vai anh ta. Trong đầu cô ta chỉ nghĩ đến chuyện về nhà nhất định phải tìm Ngụy Đông Lai nói rõ ràng. Nếu bố mẹ gã lấy chuyện tài trợ học phí ra để nói, cô ta sẽ không nhận sự tài trợ của bọn họ nữa.
Nhà cô ta vẫn còn nhà, lần trước mẹ cô ta cũng đã nói nếu không có tiền đi học, có thể mang nhà đi thế chấp. Đợi sau khi cô ta tốt nghiệp đại học, kiếm tiền trả cho ngân hàng là được.
Tóm lại, vẫn có thể tìm ra cách. Cô ta thật sự muốn ở bên Thẩm Loan. Bình thường ở trường anh ta đối với ai cũng rất lạnh nhạt, cô ta còn tưởng rằng những người như Thẩm Loan với gia thế như vậy sẽ không để ý đến mấy cô gái bình thương như cô ta.
Thật không ngờ người Thẩm Loan thích lại là mình, người mà Hứa Thanh Lăng theo đuổi ba năm cũng không có được, vậy mà cô ta lại có được một cách dễ dàng như vậy.
Uyển Nguyệt tựa vào vai anh ta, ngửi thấy hơi thở tỏa ra từ cổ áo anh ta, cảm giác lơ lửng không chân thực trước đó hoàn toàn tan biến.
Thẩm Loan nắm tay cô ta, trong lòng dâng lên một tia ngọt ngào. Bên cạnh sự ngọt ngào, anh ta cảm thấy mình dường như đã quên mất điều gì đó.
Rốt cuộc đã quên cái gì, anh ta lại không nhớ ra. Nếu không nhớ ra, vậy chứng tỏ không quan trọng.
Thẩm Loan gạt cái suy nghĩ đó qua một bên, không để ý đến nó nữa. Trên vai truyền đến một sức nặng do đầu Uyển Nguyệt đang tựa vào cổ anh ta.
Cảnh tượng mà anh ta đã tưởng tượng vô số lần trong đầu giờ phút này đang thực sự diễn ra, Thẩm Loan cảm nhận được mái tóc của cô ta lướt qua làn da của mình, trong đầu anh ta chỉ nghĩ: sau này nhất định sẽ bảo vệ cô gái này thật tốt.
…
Thẩm Loan vừa ra khỏi bệnh viện, liền nhận được điện thoại của Lý Chính Kỳ, nói bố mẹ anh ta đang ở đồn cảnh sát đợi anh ta, bảo anh ta nhanh chóng đến đó.
Uyển Nguyệt vừa nghe thấy bố mẹ anh ta đến, cả người liền căng thẳng, lo lắng nhìn anh ta: “Bây giờ phải làm sao? Bố mẹ anh mà biết tại em anh mới bị đánh thành ra như vậy, nhất định sẽ ghét em lắm.”
Uyển Nguyệt hoảng loạn cực độ, cô ta không ngờ vừa mới quyết định ở bên Thẩm Loan, đã phải đối mặt với bố mẹ anh ta, mà lại còn trong tình huống như thế này.
Trong buổi họp phụ huynh, cô ta từng từ xa đã nhìn thấy bố mẹ anh ta một lần. Bố anh đeo một chiếc kính gọng vàng, dáng vẻ thư sinh nho nhã, không cố ý phô trương nhưng vẫn rất có phong thái. Còn mẹ anh ta thì trông được chăm sóc da rất tốt, trang điểm nhẹ nhàng, khuôn mặt dịu dàng, hoàn toàn không giống như những người phụ nữ trung niên bình thường, giống như những quý bà thường thấy trên tivi.
Thẩm Loan nhìn thấy vẻ căng thẳng của cô ta, không hiểu sao lại thấy buồn cười, “Em sợ gì chứ? Bố mẹ anh chỉ có một mình anh là con trai, họ không làm gì được anh đâu. Chỉ cần là người anh thích, chắc chắn họ cũng sẽ thích.”
Nói xong, anh ta ghé sát tai cô ta nói nhỏ gì đó, mặt Uyển Nguyệt từ trắng bệch lập tức ửng đỏ, tức giận dậm chân: “Em nói thật với anh đó, anh mau nghĩ xem lát nữa giải thích thế nào với bố mẹ anh đi.”
Thẩm Loan liếc nhìn cô ta một cái: “Anh đã sớm sắp xếp ổn thỏa rồi. Họ sẽ không nói lung tung đâu.”