Thân Thuấn không ngờ đi ăn khuya với bạn học, lại gặp bạn nam cùng lớp đánh nhau với côn đồ. Tuy bình thường quan hệ với Thẩm Loan không tốt lắm, nhưng cũng không thể thấy anh ta bị côn đồ đánh được.
Đang định tiến lên giúp đỡ, Hứa Thanh Lăng đẩy hai người họ ra: "Người đàn ông đó tôi quen, hai người đừng xen vào."
Câu nói này khiến Thân Thuấn và Hà Cảnh Huy đều ngơ ngác nhìn cô - vừa rồi giọng điệu nói chuyện của cô, cứ như đang dạy dỗ con trai vậy.
Hứa Thanh Lăng không để ý đến vẻ mặt của hai người họ, cô liếc nhìn Thẩm Loan, anh ta một tay ôm đầu, máu theo kẽ tay chảy xuống. Phía Ngụy Đông Lai thì không bị thương gì, chỉ là bị mấy bạn học cùng lớp giữ lại, gã làm sao chịu, vẫn giãy giụa muốn đánh Thẩm Loan.
Kiếp này, cô đã rút lui sớm, cô biết sớm muộn gì Thẩm Loan cũng sẽ gặp Ngụy Đông Lai, chỉ là không ngờ ba người này lại nhanh chóng diễn màn chiến trường Tu La như vậy.
Uyển Nguyệt không nói gì, Hứa Thanh Lăng chỉ đành tiến lên kéo tay Ngụy Đông Lai. Ngụy Đông Lai quay đầu nhìn vào đôi mắt trong veo, suy nghĩ một hồi mới nhớ ra, cô là bạn thân của Uyển Nguyệt, sự hung dữ trong mắt lại trỗi dậy.
Hứa Thanh Lăng vẫn bình tĩnh, chỉ nhìn gã: "Anh không muốn về nhà bị bố đánh thì mau dừng tay."
Nói xong, cô nhỏ giọng nói bên tai gã: "Trước khi đánh người anh cũng nên xem cho rõ đó là ai, sẵn nói luôn đó là cháu trai của Thẩm Hưng Bang."
Ngụy Đông Lai sững người một lát, rất nhanh liền nổi trận lôi đình hét lên: "Tao mặc kệ nó là cháu của ai! Vừa rồi tao tận mắt nhìn thấy, nó ôm Uyển Nguyệt chơi bida!"
Uyển Nguyệt đã khóc như mưa: "Ngụy Đông Lai, tôi đâu phải bạn gái anh! Anh quản được sao!"
Hứa Thanh Lăng vừa đói vừa mệt, không ngờ đi ăn cơm còn phải ‘chủ trì công đạo’ Tiến độ của Uyển Nguyệt và Thẩm Loan đã nhanh hơn cô tưởng tượng. Bây giờ cô chỉ muốn hai người họ nhanh chóng đến với nhau, nhưng Ngụy Đông Lai lại cứ muốn xen ngang.
Đối với kiểu đàn ông ngoan cố này, cô không có nhiều kiên nhẫn, thản nhiên nói: "Đã đều thích Uyển Nguyệt thì cạnh tranh công bằng đi."
Hả? Trong nháy mắt, hơn mười cặp mắt đều nhìn cô, dường như không ngờ cô lại nói ra lời như vậy.
Hứa Thanh Lăng biết cán cân trong lòng Uyển Nguyệt đã nghiêng về phía Thẩm Loan từ lâu, Ngụy Đông Lai căn bản không có cơ hội chiến thắng. Nhưng với tính tình của Ngụy Đông Lai, làm sao dễ dàng bỏ cuộc! Hai người cạnh tranh công bằng, Thẩm Loan càng bỏ công sức, chi phí càng lớn thì càng đắm chìm.
Đàn ông chính là như vậy…
Uyển Nguyệt khóc lóc thảm thiết, lấy khăn tay trong túi ra cầm máu cho Thẩm Loan. Ngụy Đông Lai thấy cô gái mình thích rơi nước mắt vì người đàn ông khác, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Thẩm Loan, ngực phập phồng dữ dội.
Không biết ai đã gọi cấp cứu, bên ngoài vang lên tiếng xe cứu thương, mấy nhân viên y tế khiêng cáng vào, muốn khiêng Thẩm Loan đầu đầy máu lên cáng.
Thẩm Loan một tay dùng khăn tay bịt đầu, tay kia đẩy những người muốn khiêng anh ta lên cáng ra: "Tôi tự đi được!"
Trong lúc hỗn loạn, có một nhân viên y tế hỏi anh ta: "Cậu nhóm máu gì?"
Thẩm Loan lạnh lùng nói: "Không biết."
Phía sau vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Cậu ta nhóm máu AB."
Nhân viên y tế: "Cô chắc chứ?"
Hứa Thanh Lăng hận mình lỡ miệng: "Tôi không chắc, mọi người tự kiểm tra lại cho chắc."
Thẩm Loan quay đầu lại, chỉ thấy đuôi tóc buộc sau gáy của cô lướt qua
Thẩm Nhạc Hiền cứ tưởng Ngụy Đông Lai đã đi rồi, ra ngoài mới phát hiện ra gã không một tiếng động đã gây gổ với người ta.
Cái thằng nhóc bị gã đập cho vỡ đầu kia không ai khác, lại chính là “cháu trai” xuất sắc trứ danh của mình.
Khuôn mặt u ám mấy ngày nay của Thẩm Nhạc Hiền cuối cùng cũng tươi tỉnh trở lại. Anh cả và chị dâu của anh ta xưa nay luôn luôn kiêu căng ngạo mạn, đặc biệt là bà chị dâu kia, nâng niu con trai như hạt ngọc, ngày thường không ít lần khoe khoang con trai trước mặt ông cụ. Ngoại trừ Thẩm An Ngô, ông cụ coi trọng nhất chính là đứa cháu trai này.
Thẩm Nhạc Hiền không ngờ đứa con trai “thông minh xuất chúng” mà Phó Cần luôn miệng nhắc đến lại lén lút đánh nhau với người ta chỉ để theo đuổi một cô gái.
Anh ta đi tới vỗ vai Ngụy Đông Lai, nụ cười mang theo vài phần thú vị: “Mày có biết thằng nhóc mày vừa đập vỡ đầu là ai không?”
Ngụy Đông Lai nhìn chằm chằm vào bóng lưng Uyển Nguyệt. Cô gái mình thích giống như một cô vợ nhỏ, đi theo sau người đàn ông khác, vì người đàn ông khác mà rơi nước mắt.
Gã chỉ cảm thấy lồng ngực như có một ngọn lửa đang đốt cháy, khó chịu vô cùng, muốn làm cho ra nhẽ chuyện này, hung hăng hất tay Thẩm Nhạc Hiền ra, trợn mắt giận dữ: “Tao mặc kệ nó là ai! Họ Thẩm tao cũng đánh!”
Làm hàng xóm với Uyển Nguyệt nhiều năm như vậy, từ tiểu học gã đã thích có ta rồi. Bố mẹ gã cũng đã sớm nhấm chúng cô ta, không ngờ cô vợ sắp cưới lại bị người ta cướp mất. Cục tức này dù thế nào cũng không thể nuốt trôi.
“Đánh thì cứ đánh thôi.” Thẩm Nhạc Hiền xem náo nhiệt không sợ chuyện càng rối hơn, hất cằm về phía cửa: “Cậu nghĩ xem làm sao giải thích với cảnh sát đi.”
Vừa rồi Lý Chính Kỳ đã báo cảnh sát, lúc này thấy cảnh sát đến, liền chỉ vào Ngụy Đông Lai lớn tiếng nói với cảnh sát: “Chú cảnh sát ơi, người vừa đánh bạn học chúng cháu chính là tên này!”
Cảnh sát ở đồn vừa nhìn thấy cảnh tượng này liền biết chuyện gì xảy ra, kể từ khi khu này mở mấy quán bar, câu lạc bộ gì đó, các vụ đánh nhau gây rối trật tự xảy ra như cơm bữa.
Cảnh sát nhìn xung quanh: “Người bị đánh đâu rồi?”
“Cậu ta đi bệnh viện băng bó vết thương rồi ạ.”
“Có liên lạc được không? Bảo cậu ta băng bó vết thương xong, nhanh chóng đến đồn cho lời khai. Còn các cậu nữa, cùng tôi đến đồn cảnh sát.”
Hứa Thanh Lăng bên này còn chưa ăn xong cơm thì đã bị Lý Chính Kỳ lôi đi đến đồn cảnh sát làm nhân chứng. Cô một mực từ chối: “Không đi. Mấy người đi là được rồi. Nhiều người như vậy rồi, còn thiếu mỗi mình tôi à?”
Lý Chính Kỳ cảm thấy giữa Uyển Nguyệt và người đánh nhau kia nhất định có chuyện, chỉ có thể cố gắng kéo Hứa Thanh Lăng đi: “Nhiều người như vậy chỉ có mình cô quen nhỏ kia thôi mà.”
Tào Tư Thanh, Thân Thuấn và Hà Cảnh Huy không ngờ đến đây còn được xem một vở kịch hay, mấy cặp mắt đều nhìn về phía Hứa Thanh Lăng: “Hay là cậu đi làm chứng đi?”
Hứa Thanh Lăng tặc lưỡi một tiếng: “Tên đó là con trai của thôn trưởng làng tôi. Tôi với gã cũng không thân.”
Lý Chính Kỳ sốt ruột: “Vậy thì cậu càng phải đi chứ. Chỉ có cô là rõ nhất quan hệ giữa ba người bọn họ thôi. Cô phải giúp chúng tôi chứng minh là thằng kia động tay trước.”
Lý Chính Kỳ học trường quân đội, sắp khai giảng rồi, cậu ta lo lắng đến đồn cảnh sát, lỡ như có chuyện gì không nói rõ được, bị ghi vào hồ sơ thì coi như xong đời.
Bên nay cảnh sát đã bắt đầu thúc giục: “Các cậu đều quen biết nhau đúng không? Cùng chúng tôi đến đồn làm chứng.”