Trùng Sinh Tôi Quyết Nhường Chồng Cho Trà Xanh

Chương 37

Trước Sau

break

Thẩm Loan đang chơi rắn đến hồi gay cấn, nghe vậy không ngẩng đầu lên, nghiến răng nói một chữ: "Cút!"

Lý Chính Kỳ cũng không tức giận: "Cút thì cút, mình còn bận không rảnh để ý đến cậu!"

Nhà trường cho học quân sự trước một tháng, cậu ta sắp phải đến trường báo danh. Mấy ngày nay hễ rảnh rỗi là cậu ta lại quấn quýt với Triệu Tử Bối, thật sự là khó mà rời xa.

Quả nhiên, chỉ cần cặp đôi nào vượt qua được cái ranh giới đó, tình cảm sẽ tiến triển vượt bậc.

...

Con rắn lại chết ở hơn 5000 điểm, Thẩm Loan bực bội đặt điện thoại xuống, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Uyển Nguyệt đứng dưới ánh đèn mờ ảo, đang nhìn quanh.

Sự bực bội trong lòng cậu tan biến đi nhiều, đứng dậy cười toe toét vẫy tay với cô ta, lại quay về là dáng vẻ chàng trai trẻ tràn đầy năng lượng.

Uyển Nguyệt lần đầu tiên đến nơi như thế này, có cảm giác mắt không biết nhìn vào đâu.

Xung quanh bày đầy bàn, mỗi bàn đều bày đầy đồ ăn thức uống, xung quanh ngồi một đám nam thanh nữ tú, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười nói, hò reo.

Cô gái ở bàn bên cạnh ngồi trực tiếp lên đùi bạn trai, ôm cổ bạn trai, cười quyến rũ, mọi người xung quanh hò hét bảo hai người họ hôn nhau trước mặt mọi người.

Âm thanh tắc lười pha lẫn tiếng reo hò, khiến mấy nam sinh ở bàn Thẩm Loan cười nham nhở, các nữ sinh đều xấu hổ cúi đầu xuống.

Dưới ánh đèn mờ ảo, Lý Chính Kỳ và Triệu Tử Bối chen chúc trên một chiếc ghế, cùng nhau hát karaoke. Triệu Tử Bối mặc áo ngắn, vừa giơ tay lên liền lộ ra một mảng da trắng như tuyết ở eo.

Lý Chính Kỳ đưa tay ôm eo bạn gái, thỉnh thoảng lại dùng tay vuốt ve vùng da đó. Triệu Tử Bối bị cậu ta cù lét, liền quay lại véo vào eo cậu ta.

Uyển Nguyệt giả vờ như không thấy hai người họ tình tứ, cúi đầu lấy cốc trên bàn, khóe mắt cảm thấy ánh mắt Thẩm Loan thỉnh thoảng lại nhìn vào mình, mặt cô ta không khỏi nóng bừng, cầm cốc bia bên cạnh lên uống một ngụm.

Thẩm Loan nhìn cô ta chằm chằm, một lúc lâu mới nói: "Em đang uống cốc của anh."

Mặt Uyển Nguyệt đỏ bừng, giận dỗi nói: "Em nào biết! Ai bảo anh đặt cốc trước mặt em!"

Thẩm Loan mỉm cười, không nói gì, cầm cốc cô ta vừa uống, uống hết chỗ bia còn lại trong cốc.

Trong quán có mấy cô gái mặc sườn xám màu xanh lá cây, đi quanh các bàn khách, chào mời bia. Có một cô gái trông rất quen mắt, đến gần Uyển Nguyệt mới nhận ra, đó là một nữ sinh của lớp điếm trung bình.

Cô gái thành thạo dùng đồ khui nắp chai bia, gặp phải người đàn ông trêu ghẹo cũng không hề lúng túng, cầm chai bia lên trực tiếp uống. Người đàn ông ở bàn đó cũng rất hào phóng, phẩy tay mua thêm hai két bia từ cô.

Cô gái nhét tờ tiền màu lam xanh vào trong tất da chân ở đùi, xoay người bỏ đi, người đàn ông đó nhân cơ hội sờ mông cô gái đó một cái.

Mấy nam sinh trố mắt nhìn, bình thường ở trường đều mặc đồng phục, không nhìn ra chút nào, thì ra bên ngoài cô ta lại phóng khoáng như vậy.

"Nghỉ hè nhiều người đi làm thêm ghê. Mấy hôm trước tôi còn thấy Hứa Thanh Lăng phát tờ rơi trên phố."

Uyển Nguyệt nhìn nam sinh đó: "Cô ấy phát tờ rơi, phát tờ rơi gì?"

"Hình như là phát quảng cáo cho lớp vẽ."

"Loại quảng cáo đó tôi từng phát rồi, phát một tờ được một hào, làm mệt chết mà chẳng kiếm được bao nhiêu tiền."

Uyển Nguyệt cúi đầu không nói, thì ra Hứa Thanh Lăng đi làm thêm, là đi phát tờ rơi. Quả nhiên như Ngụy Đông Lai nói, con gái đi làm thêm, muốn kiếm nhiều tiền thì phải giống như mấy nữ sinh bán bia kia, để người ta chiếm chút tiện nghi.

Còn những công việc làm thêm mệt mỏi đó, cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền.

Thẩm Loan không ngờ Hứa Thanh Lăng nghỉ hè lại chạy đi phát tờ rơi. Trong ấn tượng của anh ta, cô rất nghe lời bố mẹ, việc kinh doanh khách sạn và siêu thị nhà cô không lo, lại chạy đi phát tờ rơi?

Nhưng chuyện này không liên quan đến anh ta, Thẩm Loan dồn hết sự chú ý vào Uyển Nguyệt, nhân lúc mọi người không chú ý, kéo tay cô ta: "Chúng ta đi chơi bi-a đi."

"Em không biết chơi." Uyển Nguyệt nhỏ giọng nói, muốn rút tay về, nhưng lại phát hiện dù thế nào cũng không rút ra được.

Bắt gặp ánh mắt đen thăm thẳm của Thẩm Loan, lòng Uyển Nguyệt rung động, cuối cùng cũng không giãy giụa mạnh.

"Không biết chơi cũng không sao. Anh dạy em." Thẩm Loan nắm tay cô, kéo đến bàn bi-a bên cạnh, kiên nhẫn dạy cô ta luật chơi bida.

Cậu cầm tay cô ta, dạy cô ta cách mở màng, cách chọn góc đánh bóng: "Mỗi lần phải đánh bóng có số nhỏ nhất trên bàn trước..."

Thẩm Loan ôm cô gái mình yêu trong lòng, ngửi mùi hương tóc cô ta, trong lòng rung động không thôi.

Trong phòng riêng của câu lạc bộ Mộc Mã, khói thuốc nồng nặc, bốn người đàn ông ngồi quanh đánh mạt chược.

Ngụy Đông Lai cùng Thẩm Nhạc Hiền đánh mạt chược mấy ngày nay rồi, không tính số tiền đã thua. Bây giờ gã nhìn thấy mạt chược là muốn nôn, muốn để đàn em đánh thay mấy ván, Thẩm Nhạc Hiền nhất quyết không chịu.

Chỉ đành lại ngồi chơi mấy ván, nếu không phải vì có quan hệ làm ăn với nhà họ Thẩm, gã thật sự lười quan tâm Thẩm Nhạc Hiền. Nhà họ Ngụy tuy ở Cửu Giang được coi là khá giả, có chút tiếng tăm, nhưng muốn trèo láy quan hệ với nhà họ Thẩm, cũng chỉ có thể đi theo đường lối của Thẩm Bội Hương. Hai người chú đã tốn không ít công sức và tiền bạc để lo liệu phía Thẩm Bội Hương, hiện tại tất cả các dự án của nhà họ Thẩm đều sử dụng máy xúc và máy ủi do nhà họ Ngụy cung cấp. Nhà họ Ngụy còn nhận thầu thi công hai dự án xây dựng của nhà họ Thẩm.

Cả buổi tối Ngụy Đông Lai thua ít nhất hơn mười nghìn, sắc mặt u ám của Thẩm Nhạc Hiền mới dần dần tươi tỉnh trở lại.

Ngụy Đông Lai đẩy bài trước mặt, đứng dậy: "Được rồi! Đánh nữa tôi hoa cả mắt! Ai trong số các người đánh thay đi!"

Đi vệ sinh xong, khi đi ngang qua đại sảnh, Ngụy Đông Lai đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc.

Uyển Nguyệt mặc một chiếc váy liền màu trắng, trên mặt nở nụ cười e lệ, đang được một cậu nhóc choai choai ôm trong lòng, cậu nhóc đó nắm tay cô, môi gần như chạm vào tai cô.

Máu toàn thân Ngụy Đông Lai dồn lên não, cơ mặt giật giật, giây tiếp theo gã đã tiện tay với lấy chai bia trên bàn, tiến lên, đập thẳng vào đầu cậu nhóc đó.

Cú này gã dùng hết sức lực, đầu cậu nhóc đó lập tức bị rách, máu theo trán nhỏ giọt xuống.

Mấy cô gái ở bàn bên cạnh sợ hãi, hét lên thất thanh. Lý Chính Kỳ và mấy người bạn thấy bạn tốt bị đánh, lập tức nhảy dựng lên đánh nhau với Ngụy Đông Lai.

Ngụy Đông Lai học xong cấp hai đã lăn lộn ngoài xã hội, từ nhỏ ở trong làng đã nổi tiếng đánh nhau ác liệt. Những học sinh cấp ba này sao có thể là đối thủ của gã.

Uyển Nguyệt sợ ngây người, mặt mày tái nhợt đứng bên cạnh, một lúc lâu mới run rẩy môi nói: "Ngụy Đông Lai! Anh đừng đánh nữa!"

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc