Trùng Sinh Tôi Quyết Nhường Chồng Cho Trà Xanh

Chương 36

Trước Sau

break

 

Từ nhà bố chồng về, Phó Cần nhẫn nhịn suốt dọc đường, vừa về đến nhà cuối cùng không nhịn được nữa. Kỳ thi đại học đã xong, cãi nhau với chồng không cần phải tránh con trai nữa.

Thượng Huệ Lan và Thẩm Hưng Bang hai người giằng co đã hai ngày, luật sư hai bên đã bắt đầu soạn thảo thỏa thuận tài sản sau khi ly hôn.

Mấy ngày nay, Thẩm Bội Hương ngày nào cũng dẫn Thẩm Nhạc Hiền đến thăm bố chồng, Phó Cần nhìn thấy vậy thì sao mà không sốt ruột chứ? Bao nhiêu năm bà ta gả vào nhà họ Thẩm, bề ngoài tuy hào nhoáng, thực chất chồng bà ta chỉ được nắm giữ chút cổ phần ít ỏi của Viễn Tinh, bất động sản đứng tên chồng của bà ta cũng chỉ có căn biệt thự họ đang ở và một căn hộ ở trung tâm thành phố.

Phần lớn tài sản của nhà họ Thẩm đều thuộc về Thẩm Hưng Bang và Thượng Huệ Lan. Ngoài Viễn Tinh, hai vợ chồng họ còn đầu tư vào rất nhiều ngành nghề khác. Giờ đây những tài sản này đều được đem ra phân chia, luật sư hai bên đương nhiên phải thảo luận cụ thể vấn đề sở hữu của từng tài sản.

Nhìn chồng vẫn bình thản như vậy, không hề có mưu tính gì, Phó Cần cảm thấy nếu mình không bùng nổ, tài sản nhà họ Thẩm sẽ hoàn toàn không liên quan gì đến con trai bà ta nữa.

Vừa vào nhà, bà ta đi thẳng lên phòng thay đồ ở tầng hai, thấy chồng cũng đi theo vào để thay quần áo, Phó Cần ném túi xách trong tay xuống, hằn giọng  nói: "Đến nước này rồi, ông vẫn không sốt ruột. Ông không chủ động, ông tưởng bố ông coi ông là con trai sao?"

Thẩm Loan đang chơi game trong phòng, thoáng nghe thấy tiếng cãi nhau vọng ra từ chỗ bố mẹ.

Cậu đặt máy game xuống, đi đến cửa, giọng mẹ càng lúc càng rõ ràng: "Bố cũng lớn tuổi rồi, chuyện ly hôn là chuyện lớn, sao có thể để hai người họ tự ý quyết định sau lưng chúng ta. Mẹ theo bố bao nhiêu năm, khổ cực đều là mẹ chịu, cổ phần, tiền bạc, nhà cửa đều cho người phụ nữ kia và con trai bà ta, có công bằng với chúng ta không? Ông không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho Loan Nhi chứ?"

"Mẹ" mà Phó Cần nói đương nhiên là chỉ Tôn Lan Hương, mẹ của Thẩm Thiệu Chu.

Thẩm Thiệu Chu bất mãn: "Bố có ba người con trai, chỉ có tôi kết hôn sinh con, ông ấy đã nói sẽ cho Loan Nhi nhiều hơn một phần, bà còn muốn thế nào!"

Phó Cần càng thêm kích động: "Đó cũng là phần Loan Nhi đáng được nhận!"

Thẩm Hưng Bang đã gần bảy mươi tuổi, trong ba người con trai chỉ có con trưởng kết hôn sinh con. ‘Nhân sinh thất thập cổ lai hy*’, người khác con cháu đầy nhà, bố chỉ có mỗi Thẩm Loan là cháu đích tôn. Lần này ông cụ đã nói rõ, ai có gia đình, có người yêu thì được thêm một phần. Ai có con, dù trai hay gái, cũng được thêm một phần.

(*)Đời người sống đến bảy mươi xưa nay hiếm

Phó Cần hừ lạnh: "Thẩm Bội Hương không biết từ đâu tìm cho Thẩm Nhạc Hiền một đối tượng, rồi dẫn đi gặp ông cụ, ý đồ rõ mồn một! Còn An Ngô, đã đến tuổi kết hôn từ lâu, ông cụ muốn nó ổn định, nó cứ không chịu, với tính Thượng Huệ Lan, lần này chắc chắn cũng sẽ sắp xếp đối tượng cho con trai! Cho dù không kết hôn, cũng có thể đính hôn trước. Tính toán kỹ lưỡng, đến lượt chúng ta còn được bao nhiêu!"

Nói đến Thượng Huệ Lan, Phó Cần không muốn giả vờ đoan trang đại độ nữa, cười khẩy: "Tôi không biết người đàn bà đó đã cho hai bố con ông uống bùa mê thuốc lú gì, các ông cứ sợ bà ta... Tôi nhìn không quen cái vẻ vênh váo của bà ta, nói cho cùng năm xưa bà ta cũng là tiểu tam của bố ông! Hơn gì mẹ của Thẩm Nhạc Hiền?"

"Đủ rồi!" Thẩm Thiệu Chu nghe vợ nói càng lúc càng quá đáng, lên tiếng quát vợ: "Tôi thấy bà chỉ biết đến tiền! Nếu bà bất mãn như vậy, bây giờ bà cũng đi tìm vợ cho Loan Nhi đi!"

Thẩm Thiệu Chu giật cà vạt trên cổ xuống, ném xuống đất, tức giận đùng đùng bỏ đi.

Phó Cần giật mạnh khuyên tai xuống, hét theo bóng lưng chồng: "Tại sao bà ta lại được quyết định! Tôi sẽ đi đón mẹ về!"

Thẩm Loan đã không nhớ nổi bố mẹ bao nhiêu năm rồi không cãi nhau, lần này cãi nhau suýt nữa thì lật cả mái nhà.

Anh ta không còn tâm trạng chơi game nữa, xuống lầu chuẩn bị ra ngoài, điện thoại bàn trong phòng khách đột nhiên đổ chuông.

Thẩm Loan quay lại nghe máy, trong điện thoại là giọng một người đàn ông trung niên, vòng vo tam quốc một hồi, anh ta mới nhận ra đó là bố của Hứa Thanh Lăng.

Thẩm Loan cau mày, ông ta gọi làm gì?

Người đàn ông trung niên nói với giọng điệu như muốn lấy lòng: "Cháu là Thẩm Loan phải không? Thi xong rồi sao không đến nhà chơi? Hồi cháu còn nhỏ, chú còn bế cháu cơ mà, ở nhà dì cháu..."

Hứa Đức Mậu lải nhải mãi không thôi, Thẩm Loan đành phải cắt ngang: "Chú, chú có việc gì không ạ?"

Hứa Đức Mậu mới vào đề: "Con gái lớn nhà chú thứ Ba tuần sau lấy chồng, tổ chức tiệc cưới ở nhà hàng Tầm Phủ, muốn mời cả nhà cháu đến tham dự chung vui cùng gia đình chú. À mà đều là người nhà, không cần khách sáo, đến là được rồi. Đúng rồi, khi nào nhà cháu tiện, chú sẽ bảo Hứa Thanh Lăng mang thiệp mời đến."

Trong đầu Thẩm Loan hiện lên một khuôn mặt tươi cười, rất lâu trước đây, anh ta có gặp bố mẹ Hứa Thanh Lăng ở nhà dì. Cặp vợ chồng trung niên đó nghe nói anh ta là cháu đích tôn của nhà họ Thẩm, lập tức nhiệt tình hẳn lên, nịnh nọt ra mặt, khiến anh ta thấy chán ghét.

Hứa Thanh Lăng cũng vậy, ba năm cấp ba cứ cách ba hôm lại mang đồ từ nhà đến tặng anh ta, nói là bố mẹ cô bảo mang qua. Xem ra những trò lấy lòng người đó đều là học từ bố mẹ cô.

Thẩm Loan nén sự chán ghét trong lòng, nói: "Chú, không cần phải gửi thiệp mời đâu ạ. Khi nào bố mẹ cháu về, cháu sẽ chuyển lời cho họ."

Hứa Đức Mậu ở đầu dây bên kia vẫn cứ khăng khăng: "Cũng nên nà. Vậy thôi cháu nói với bố mẹ cháu một tiếng nhé."

Thẩm Loan ừ một tiếng, cúp điện thoại. anh ta lười nói với bố mẹ. Sao bố mẹ anh ta lại rảnh rỗi đi uống rượu mừng nhà họ Hứa được chứ?

Cũng chẳng phải họ hàng gì.

Ở Cửu Giang mới mở một câu lạc bộ tên Ngựa Gỗ, bên trong có phục vụ đồ ăn thức uống, hát karaoke, chơi bida, chơi game thùng. Ông chủ thậm chí còn trang bị một vài máy tính có kết nối internet.

Đúng dịp hè, quán net mới mở ở trung tâm thành phố hầu như ngày nào cũng kín chỗ. Những người trẻ muốn lên mạng mà không tìm được chỗ thì chạy đến câu lạc bộ Mộc Mã để lên mạng.

Giá cả tuy đắt hơn một chút, nhưng ít ra cũng thỏa mãn được nhu cầu giải trí. Thẩm Loan đã đặt chỗ ở đây, mời một số bạn học thân thiết tụ tập đến cùng.

Địa điểm do anh ta tìm, tiền do Phó Cần chi. Bây giờ Phó Cần dồn hết tâm trí vào chuyện ly hôn của bố chồng, căn bản không có tâm trạng quản con trai. Con trai muốn dẫn bạn học đi chơi ở đâu thì cứ để nó đi.

Trên bàn bày la liệt thịt nướng, Thẩm Loan một xiên cũng không ăn, cứ cúi đầu chơi game rắn ăn mồi.

Lý Chính Kỳ biết tâm trạng cậu ta không tốt. Nghe nói người lớn nhà họ Thẩm đang làm ầm ĩ chuyện ly hôn, trên dưới bận rộn phân chia tài sản.

Nhà Lý Chính Kỳ cũng làm ăn, ông nội cậu ta có bốn người con trai. Những người chú bác đó ngày thường thay phiên nhau lấy lòng ông nội, chỉ mong có thể chia được nhiều tài sản hơn từ ông nội cậu ta thôi.

Cậu ta đã quen với những chuyện tranh giành đấu đá này trong giới nhà giàu, lại gần Thẩm Loan, nói: "Mẹ cậu không phải luôn thấy nhà cậu được chia ít sao, cậu cứ tìm một đối tượng rồi đính hôn trước đi. Ông nội cậu nể mặt vợ tương lai của cậu, biết đâu cũng cho cậu thêm một phần..."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc