Trùng Sinh Tôi Quyết Nhường Chồng Cho Trà Xanh

Chương 45

Trước Sau

break

Con gà mái thoát khỏi lồng giãy giụa khắp sảnh lớn, Hứa Thanh Lăng sợ nó mổ vào Thẩm An Ngô, vội vàng đưa tay ra bắt.

Hôm nay cô đi đôi dép lê có gót, vạt váy lại quá ôm, hạn chế biên độ hoạt động của cô, may mà có nhân viên phục vụ của khách sạn giúp cô, hai người người trái người phải dồn con gà vào góc, Hứa Thanh Lăng nhanh tay lẹ mắt chụp lồng lên đầu con gà.

Dù sao thì cũng là gà thả vườn nuôi ở nông thôn, thể chất tốt, chỉ một lúc mà trán cô đã lấm tấm mồ hôi rồi.

Đi ăn cưới lại còn có người tặng gà sống, Thẩm An Ngô chưa từng thấy chuyện này bao giờ, lại cảm thấy còn thú vị hơn những bàn tiệc chết lặng kia nhiều, anh khoanh tay đứng một bên nhìn.

Hứa Thanh Lăng hất mái tóc dài rối bời ra sau, thấy anh vẫn đứng đó xem náo nhiệt, vội vàng lấy một gói kẹo hỷ nhét vào tay anh, có chút áy náy nói: “Xin lỗi anh, hôm nay khách đông quá, hơi loạn một chút. Anh cứ vào trong tìm anh rể em, sắp khai tiệc rồi.”

Tiền mừng cô thu ở đây cuối cùng đều rơi vào túi bố mẹ cô, vì Thẩm An Ngô là bạn của anh rể, nên tiền mừng cứ để anh trực tiếp đưa cho anh rể là được rồi.

Thẩm An Ngô nhìn gói kẹo hỷ trong tay, lại ngước mắt nhìn cô, vừa rồi cô kéo anh một cái đó… hình như anh giống như được một cô gái nhỏ bảo vệ.

Lần trước thì tưởng anh bị què, lần này lại sợ anh bị gà sống mổ. Sao anh cảm thấy trong mắt cô gái nhỏ này, anh giống như người già yếu tàn tật vậy?

Thẩm An Ngô đưa tay sờ sờ má mình, trong lòng có chút khó chịu, tiện miệng hỏi: “Phòng vẽ của em tuyển sinh thế nào rồi? Dạo này còn phát tờ rơi không?”

Hứa Thanh Lăng không ngờ anh còn nhớ đến phòng vẽ nhỏ của cô: “Không phát nữa, học sinh đã tuyển đủ rồi. Thêm nữa thì em với bạn học bận không xuể.”

Hai người nói chuyện vài câu, không để ý thấy ngoài cửa có hai người đi vào. Phó Cần dẫn con trai vào, thấy chú nhỏ cũng đến, cũng rất bất ngờ.

“An Ngô, sao con cũng đến đây?”

Thẩm An Ngô gật đầu với cô lớn: “Chú rể là bạn học đại học của con, lâu lắm không gặp rồi. Cậu ta kết hôn, con đến xem một chút.”

Phó Cần liếc nhìn Hứa Thanh Lăng, thì ra là vậy. bà ta còn đang nghĩ Hứa Đức Mậu là dạng tiểu thương ở khu đô thị cũ như thế này gả con gái, sao Thẩm An Ngô lại đến, hai bên vốn không hề liên quan đến nhau. Huống chi An Ngô có rất nhiều công ty phải quản, lại thường xuyên không ở Cửu Giang, làm gì có thời gian.

Phó Cần hôm nay vốn cũng không định đến, lúc gọi điện thoại cho em gái, tiện miệng hỏi thêm một câu, mới biết con gái lớn của Hứa Đức Mậu tìm được một người làm ở bộ ngành, nghe nói đang giữ một chức vụ quan trọng ở một bộ phận có thực quyền, năng lực cực kỳ xuất chúng.

Kinh tế ở Cửu Giang tuy dẫn đầu cả nước, nhưng dù sao thì trời cao hoàng đế xa, có mối quan hệ từ Bắc Kinh đến Cửu Giang, thì đó cũng được coi như mơ hồ có thêm sức mạnh.

Suy đi tính lại, dù sao cũng rảnh, Phó Cần quyết định dẫn con trai đến dự. Có một số mối quan hệ, ôm chân Phật tạm thời là không có tác dụng, phải sớm vun đắp mới được.

Hứa Thanh Lăng thần sắc nhàn nhạt nhìn Phó Cần, đời trước chị gái kết hôn, bà ta căn bản không đến, không ngờ đời này bà ta lại dẫn con trai đến.

 

Phó Cần từ trong túi lấy ra một bao lì xì đưa cho cô, cười nói: “Nghe nói chị con tìm được một đối tượng không tệ, chúc mừng nhé!”

Từ lần gặp Hứa Thanh Lăng ở đồn cảnh sát, Phó Cần dường như không còn vẻ kiêu ngạo như cô nghĩ, ít nhất thì bề ngoài kiêu căng không còn nữa.

Nhưng bà ‘mẹ chồng’ này, cô hiểu rõ, không có lợi thì không dậy sớm, tinh ranh và thực dụng.

Hứa Thanh Lăng nhận bao lì xì, gật đầu với bà ta: “Cảm ơn dì, chú nhỏ và thím con cũng đã đến rồi, dì vào trong đi.”

Thẩm An Ngô nhìn thấy Hứa Thanh Lăng cầm bút lông lên viết tên vào sổ tiền mừng, lúc này mới phản ứng lại mình đã quên một chuyện, lúc đi thư ký chuẩn bị một bao lì xì, anh để quên trong xe rồi.

Nhưng không sao, lát nữa anh đưa trực tiếp cho Trình Dật là được.

Phó Quyên quay đầu lại, nói với con trai: “Loan Nhi, lát nữa con nhờ chú nhỏ giới thiệu một chút, hôm nay chú rể cũng tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, là bạn học của chú con…”

Thẩm Loan đáp một tiếng. Từ nhỏ đến lớn, mẹ anh rất thích giới thiệu cho anh ta quen biết các anh chị chú bác giỏi giang, có gia thế tốt, có năng lực xuất chúng, hy vọng anh “thấy người hiền mà noi theo”, hướng đến những người ưu tú.

Lúc đầu, anh ta còn cảm thấy mới mẻ, thời gian dài thì ít nhiều cũng sinh ra cảm giác chán ghét.

Hôm qua mẹ anh ta nói muốn đến dự đám cưới của chị gái Hứa Thanh Lăng, anh ta cảm thấy mẹ mình thay đổi thất thường. Tối gọi điện thoại cho Uyển Nguyệt, Uyển Nguyệt nói cô ta cũng sẽ đến ăn tiệc, nhưng lại rất sợ gặp Ngụy Đông Lai. Anh ta lập tức thay đổi chủ ý, anh ta muốn đến đây cùng Uyển Nguyệt.

Kể từ sau lần từ đồn cảnh sát trở về, anh ta và Uyển Nguyệt đã chính thức ở bên nhau. Mỗi tối anh ta đều gọi điện thoại cho Uyển Nguyệt tâm tình rất lâu, gọi đến khi điện thoại hết pin mới thôi. Ban ngày anh ta và Lý Chính Kỳ đi đánh bóng, Uyển Nguyệt cũng sẽ đi cùng.

Tình cảm của bọn họ tiến triển rất nhanh, trừ bước cuối cùng là chưa làm gì.

Nhìn thấy Hứa Thanh Lăng, anh ta đột nhiên nhớ lại chuyện tối hôm đó, cố ý đi chậm lại, đợi mẹ anh ta và chú nhỏ đi xa.

“Hôm đó ở đồn cảnh sát, cảm ơn cô nhé. May là cô không nói gì, nếu không bố mẹ tôi chắc chắn sẽ ghét Uyển Nguyệt.”

Thẩm Loan hắng giọng, cúi mắt nhìn cô.

Tối hôm đó, anh ta đã nhờ Lý Chính Kỳ chào hỏi tất cả bạn học, chỉ quên mỗi cô. Kết quả cô lại kín miệng hơn anh ta tưởng tượng, không hề nói thêm bớt điều gì về Uyển Nguyệt trước mặt bố mẹ anh.

Hứa Thanh Lăng đang ngồi đó viết tên, đem tên và tiền mừng của Phó Cần đăng ký vào, nghe vậy thì ngước mắt lên nhìn anh ta một cái: “Không cần cảm ơn tôi, tôi cũng không làm gì cả.”

Dù sao thì cô còn mong anh ta đời này thuận lợi cưới được nàng thơ của mình hơn bất kỳ ai.

Nói xong, cô không để ý đến nữa, cúi đầu tập trung viết tên vào sổ tiền mừng. Vừa rồi có mấy cái phong bao lì xì, chưa kịp đăng ký.

Thẩm Loan còn muốn hỏi cô làm sao biết được nhóm máu của mình, nghe thấy có người gọi mình. Mẹ anh ta và chú nhỏ đang đứng cách đó không xa nhìn anh ta và Hứa Thanh Lăng.

Phó Cần giải thích với chú nhỏ: “Loan Nhi và cô gái đó là bạn học cùng lớp cấp ba. Sắp tới lại học cùng một trường đại học. Cũng có duyên ghê.”

Thẩm An Ngô ừ một tiếng cho qua chuyện. Cô gái xoay cổ tay viết chữ, tư thế đoan chính thanh lịch, khác hẳn với vẻ bắt gà vừa rồi.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc