Thân Thuấn phát hiện Hứa Thanh Lăng thật ra rất ít nói, cậu ta chủ động mở lời: "Thẩm Loan chở Uyển Nguyệt bằng xe đạp, còn giúp cậu ta xách ba lô, cậu không tức giận à?"
Lúc này Hứa Thanh Lăng đã hoàn toàn thả lỏng tinh thần, nhả ra một làn khói: "Cậu ta không phải là bạn trai tôi, cậu ta muốn chở ai thì chở, tôi có gì mà phải tức giận chứ?"
Thân Thuấn chưa từng nghiêm túc quan sát một cô gái như bây giờ. Gió đêm thổi tan khói thuốc trên mặt cô, khoảnh khắc này, bỗng nhiên cảm thấy Hứa Thanh Lăng không giống một học sinh cấp ba chút nào, giữa lông mày có chút tang thương.
Cậu ta nhìn mà thấy khó chịu, nhưng cũng không biết phải nói gì cho phải. Hai người đều im lặng.
Một điếu thuốc hết, Hứa Thanh Lăng dập tắt tàn thuốc, định rời đi.
Phía bên kia bụi trúc đào truyền đến tiếng của Uyển Nguyệt.
"Phùng Bác, cậu có ý gì?" Giọng nói cố tình đè thấp, mang theo chất vấn lạnh lùng.
Một hàng trúc đào rậm rạp che khuất tầm nhìn, hiển nhiên Uyển Nguyệt không chú ý đến phía sau còn có một cái ban công nhỏ.
Một lát sau, giọng của Phùng Bác vang lên, xen lẫn vài phần khó hiểu: "Ý gì là ý gì?"
Giọng điệu Uyển Nguyệt nghe rất lạnh: "Chiều nay cậu cứ cố tình nhắc đến Ngụy Đông Lai bên tai Thẩm Loan là có ý gì, tôi đã nói đừng có ghép tôi với anh ta rồi mà! Anh ta không có tư cách can dự việc tôi ngồi xe của ai!"
Phùng Bác nhỏ giọng nói: "Còn không phải là trước khi đến anh Ngụy dặn tôi chăm sóc chu đáo cho cậu sao, với lại tôi cũng chỉ tiện miệng nói một câu."
Bóng đêm che đi đôi má đang nóng bừng của Uyển Nguyệt, cô ta tức giận cảnh cáo: "Tôi và anh ta còn chưa có gì cả! Cậu có thể đừng nhiều chuyện không hả!"
Nhìn dáng vẻ tức giận của Uyển Nguyệt, Phùng Bác cho rằng cô ta ngại ngùng, không muốn để bạn học biết cô ta có bạn trai: "Được được được! Tôi không nói nữa là được chứ gì!"
Giọng điệu Uyển Nguyệt dịu đi: "Chuyện của tôi, khi nào tôi muốn nói tự nhiên tôi sẽ nói! Cậu là con trai có thể đừng nhiều chuyện được không!"
Phùng Bác tự biết mình đuối lý, yếu ớt "ò" một tiếng.
Tiếng bước chân xột xoạt dần đi xa, Thân Thuấn nghe chuyện người khác hồi lâu, há hốc mồm nhìn Hứa Thanh Lăng: "Ngụy Đông Lai là ai thế? Không phải người trường mình nhỉ?"
…
Thẩm Loan không có hứng thú tắm suối nước nóng, đã sớm muốn đi ra ngoài. Lý Chính Kỳ cứ cầm điện thoại của anh ta chơi trò rắn săn mồi, mãi mới cướp lại được điện thoại, vừa ra ngoài đã thấy mấy bạn học đã bắt đầu hát karaoke ở đại sảnh rồi.
Tìm một vòng ở đại sảnh không thấy Uyển Nguyệt, anh ta lại chạy ra sân, cách một hàng hoa trúc đào diễm lệ, anh ta mơ hồ nghe thấy có tiếng người nói chuyện.
Một đôi nam nữ đang đứng cạnh nhau dựa vào lan can hút thuốc, gió thổi rối mái tóc của cô gái và vạt áo của chàng trai, làn khói trắng nhạt bao phủ hai người thành một thể, một sự mập mờ khó tả.
Thẩm Loan tưởng là khách khác của quán, không khỏi cảm thấy có chút ngại ngùng vì đã cắt ngang chuyện của người ta. Anh ta vừa định quay người rời đi, thì cô gái kia quay đầu lại, mái tóc ướt sũng xõa trên vai, có một vẻ suy sụp mà ngang bướng.
Khuôn mặt cô xuyên qua làn khói mờ ảo, đập vào mắt anh ta, Thẩm Loan liền đứng khựng lại.
Tào Tư Thanh ngâm mình một lúc là ra, cô ấy thật sự không chịu được mùi lưu huỳnh.
Trong đại sảnh, Triệu Tử Bối và Lý Chính Kỳ đang song ca một bài hát tình yêu, "Bản tình ca Hiroshima". Các nam sinh ngồi vây quanh dưới đất, cổ họng rát cả lên vì hò reo, tiếng la hét ầm ĩ suýt chút nữa làm sập cả căn nhà.
Các nữ sinh sau khi tắm suối nước nóng, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt long lanh. Các nam sinh cũng được gột rửa hết mồ hôi cả ngày, ai nấy đều trở nên sảng khoái. Gỡ bỏ gánh nặng thi cử, cởi bỏ đồng phục, trút bỏ lớp vỏ bọc ở trường, bầu không khí ngại ngùng và mập mờ dần dần nảy sinh.
Tào Tư Thanh nhìn quanh, đang tìm Hứa Thanh Lăng thì một nam sinh cao lớn đột nhiên chắn trước mặt cô ấy: "Bạn Tào Tư Thanh ơi, mình thích bạn, mình có thể song ca với bạn một bài không?"
????
Tào Tư Thanh ngẩng đầu, ấn tượng đầu tiên chỉ thấy hàm răng trắng sáng của cậu ta. Cô ấy chỉ cao đến nách cậu ta, ngước lên đến mức mỏi cả cổ. Cô ấy nhớ cậu ta tên là Hà Cảnh Huy, từ nhỏ đã chơi cầu lông, thường xuyên tham gia các giải đấu ở khắp nơi, ít khi đến trường, thi đại học đỗ trường đại học Thể Thao Bắc Kinh.
Hà Cảnh Huy thấy cô ấy ngây ngốc nhìn mình, càng thấy thú vị, liền lặp lại câu nói ban nãy: "Bạn Tào Tư Thanh ơi, mình thích bạn, có thể song ca với bạn một bài không?"
Khuôn mặt tròn trịa của cô ấy bỗng chốc đỏ bừng: "Hát, hát bài gì?"
Nụ cười trên mặt Hà Cảnh Huy không hề thay đổi, rất kiên nhẫn: "Bạn trả lời mình trước, được hay không được."
Hả? Tào Tư Thanh chưa kịp phản ứng, mấy nam sinh cách đó không xa đã cười phá lên.
Cô ấy quay đầu lại nhìn, thấy Thân Thuấn và mấy người bạn đang hóng chuyện, qua đó đầu óc mơ màng mới tỉnh táo lại - Đây là thua bài, lấy cô ra làm trò đùa đây mà!
Sắc đỏ trên mặt Tào Tư Thanh lập tức biến mất, cảm giác xấu hổ khi bị trêu chọc lan tràn. Cô ấy không nhịn được trừng mắt nhìn Hà Cảnh Huy, mắng một câu "Đồ thần kinh".
Bình thường cô ấy chưa từng nói chuyện với cậu ta, cũng không biết tại sao cậu ta lại lấy mình ra làm trò đùa.
Hứa Thanh Lăng vừa vào đã thấy mắt Tào Tư Thanh đỏ hoe, hỏi han vài câu mới biết chuyện gì đã xảy ra.
Cô không nói không rằng, kéo Tào Tư Thanh đi tìm mấy "ma vương" kia. Bình thường các nữ sinh trong lớp không dám giao du với mấy nam sinh đó, thấy Hứa Thanh Lăng hùng hổ muốn đi tính sổ, Tào Tư Thanh lại hơi sợ: "Thanh Lăng, thôi bỏ đi, họ chỉ là rảnh rỗi sinh nông nổi thôi..."
Hứa Thanh Lăng nắm tay cô ấy, đi thẳng đến trước mặt mấy nam sinh đang chơi bài, ánh mắt lướt qua Thân Thuấn, cuối cùng dừng lại ở Hà Cảnh Huy: "Lấy con gái ra làm trò đùa rất vui phải không?"
Giác quan thứ sáu mách bảo cô, trò đùa này chắc chắn có liên quan đến Thân Thuấn.
Thấy cô làm mặt lạnh, Thân Thuấn tự nhiên cảm thấy chột dạ, đẩy anh chàng cao lêu nghêu bên cạnh một cái: "Cái đó, cậu tự giải thích với người ta đi."
Hà Cảnh Huy thấy mắt mũi Tào Tư Thanh đều đỏ hoe, giống như một chú thỏ con chịu ấm ức, bỗng nhiên không muốn trêu cô ấy nữa: "Ôi! Xin lỗi! Xin lỗi! Vừa rồi chơi bài thua, mấy người bọn họ bảo mình tìm đại một nữ sinh để tỏ tình."
Cậu ta không dám nói thật, bọn họ bảo cậu ta tìm nữ sinh thấp nhất lớp để tỏ tình. Nữ sinh thấp bé ngồi hàng đầu, hôm nay chỉ có Tào Tư Thanh đến.
...
Uyển Nguyệt và Thẩm Loan vừa vào đã thấy Hứa Thanh Lăng và Tào Tư Thanh đang nói chuyện với mấy "đại ma vương" kia, cũng không biết đang nói gì. Người luôn ngạo mạn như Hà Cảnh Huy lại không ngừng cúi đầu xin lỗi bọn họ.
Uyển Nguyệt thấy lạ: "Từ bao giờ Hứa Thanh Lăng lại thân thiết với Thân Thuấn và Hà Cảnh Huy vậy?"
Thẩm Loan liếc nhìn sang bên đó. Anh ta và đám người Thân Thuấn không cùng một nhóm, bình thường ít khi qua lại. Hình ảnh Hứa Thanh Lăng và Thân Thuấn hút thuốc cùng nhau vừa rồi khiến anh ta cảm thấy rất khó chịu.