Ban đầu tưởng là Thân Thuấn dẫn cô hút, có điều nhìn cách cô kẹp thuốc, phủi tàn thuốc lại thành thạo đến mức không giống người mới.
Chẳng lẽ dáng vẻ ngoan ngoãn ngày thường của cô đều là giả vờ. Thẩm Loan nhíu mày, thầm tự hỏi dì út có biết cháu gái mình hút thuốc không?
...
Lúc này Tào Tư Thanh chỉ cảm thấy xấu hổ, vừa rồi Hà Cảnh Huy nói "cậu ta thích cô ấy", trong đầu cô ấy lại hiện lên hình ảnh nắm tay cậu ta.
Cô ấy tránh ánh mắt của chàng trai cao cao kia, kéo Hứa Thanh Lăng muốn đi, lí nhí nói: "Thôi, đừng để ý đến đám thần kinh này."
Nhìn vẻ mặt bối rối của cô ấy, Hứa Thanh Lăng tự dưng cảm thấy cổ họng nghẹn ứ, chẳng lẽ đây chính là nghiệt duyên trong truyền thuyết...
Kiếp trước hai người này tái diễn chia tay rồi tái hợp rất nhiều năm. Cô vẫn luôn tò mò tại sao Tào Tư Thanh lại ở bên Hà Cảnh Huy, hai người trông rất không hợp nhau.
Theo lời Tào Tư Thanh, hai người họ quen nhau khi học đại học, giữa chừng chia tay một lần, sau đó lại quay lại. Sau khi tốt nghiệp đại học, Hà Cảnh Huy ở lại Bắc Kinh, cưới con gái của một thương nhân giàu có địa phương, thương nhân đó đầu tư cho cậu ta mở một phòng tập thể hình.
Vì chuyện này mà Tào Tư Thanh đã buồn bã nhiều năm, sau khi tốt nghiệp đại học, cô ấy liều mạng kiếm tiền. Cô ấy cảm thấy lý do Hà Cảnh Huy chia tay với cô ấy là vì cô ấy không có tiền giúp cậu ta thực hiện lý tưởng.
Kiếp trước, cô còn thấy Tào Tư Thanh không sáng suốt. Bây giờ nghĩ lại, kỳ thật người ngu ngốc nhất chính là bản thân cô, bị Thẩm Loan và Uyển Nguyệt hợp sức lại đùa giỡn.
...
Bị người ta đem ra làm trò đùa, Tào Tư Thanh cảm thấy mất hứng, không muốn chơi ở đây nữa.
"Tối nay chúng ta ngủ ở đâu? Mình không muốn đến nhà Lý Chính Kỳ. Chúng ta tìm khách sạn ngủ đi!"
Hứa Thanh Lăng thoát khỏi hồi ức, suy nghĩ một lát: "Mình dẫn cậu đến chỗ này, không xa đây, ngủ lại chắc là có thể giảm giá."
Tào Tư Thanh làm thêm hè vất vả, mỗi ngày phơi nắng vẽ tranh tường, còn phải chạy đi chạy lại đến cung thiếu nhi, tuy kiếm được chút tiền nhưng cũng rất vất vả. Cô ấy cảm thấy tối nay là cơ hội tốt để tự thưởng cho mình, thế là kéo Hứa Thanh Lăng nói: "Mình mời cậu! Khách sạn một hai trăm tệ mình vẫn mời được!"
Hứa Thanh Lăng mỉm cười, hình ảnh Tào Tư Thanh trước mặt trùng khớp với hình ảnh bà chủ công ty quảng cáo trong ký ức rồi.
Hai người chào Lý Chính Kỳ rồi đạp xe đi.
Khách sạn đó quả thực không xa, Tào Tư Thanh đạp xe chưa đầy mười phút đã nghe Hứa Thanh Lăng nói "Đến rồi".
Tào Tư Thanh nhìn mặt tiền khách sạn, giật mình. Cột trụ kiểu Âu đồ sộ, cửa ra vào là cửa xoay, từ xa đã nhìn thấy đèn chùm pha lê trong đại sảnh tỏa ra ánh sáng chói lọi, nhìn là biết không phải nơi học sinh như họ có thể tiêu xài được.
"Thanh Lăng, chỗ này có phải rất đắt không? Chúng ta ở được không? Họ sẽ không đuổi chúng ta ra chứ?"
Tào Tư Thanh nhìn xuống chiếc áo phông mua ở chợ đang mặc của mình, chỉ mất hai đồng để có một chiếc áo chuyên dùng để vẽ tranh, tự nhiên thấy hơi thiếu tự tin.
Hứa Thanh Lăng khóa xe đạp, đặt vào nhà để xe bên đường, nhìn khách sạn nằm giữa rừng trúc phía trước.
Khu đất của khách sạn này là do mẹ của Thẩm An Ngô - Thượng Huệ Lan đặt mua, sau đó Thẩm An Ngô thấy núi Tú Đàm rất có tiềm năng phát triển nên đã đầu tư xây dựng một khách sạn nghỉ dưỡng suối nước nóng cao cấp.
Một số hoạt động tiếp khách thương mại của tập đoàn Viễn Tinh đều được sắp xếp ở đây. Khi còn làm việc dưới trướng Thẩm An Ngô, thỉnh thoảng Hứa Thanh Lăng sẽ đưa khách hàng đến đây. Nhân viên và người nhà của Viễn Tinh được hưởng giá nội bộ giảm 30%.
"Yên tâm đi! Nhất định ở được! Mình nhớ phòng rẻ nhất ở đây sau khi giảm giá là tám mươi tệ một đêm."
Tào Tư Thanh hơi khó tin: "Không thể nào? Rẻ vậy sao? Khách sạn như thế này ở thành phố Cửu Giang phải hai trăm tệ một đêm."
Hứa Thanh Lăng cười: "Nếu cậu không dám vào, lát nữa mình vào hỏi giá trước, rồi ra đón cậu."
Tào Tư Thanh mở to mắt: "Vậy sao được! Đi thì đi cùng nhau!"
Chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy! Cô ấy đi theo anh họ, cũng từng vẽ tranh tường cho không ít hội sở và trung tâm thương mại cao cấp. Tuy không phải vào tiêu xài, nhưng cũng được chứng kiến kha khá.
Tào Tư Thanh sờ sờ tiền trong túi, lần này cô ấy mang theo vài trăm tệ, một đêm chắc vẫn ở được.
Nghĩ vậy, cô ấy liền ưỡn ngực thẳng lưng.
Trái lại là Hứa Thanh Lăng không nghĩ nhiều thế, dù sao cô cũng coi như là cứu Thẩm An Ngô một mạng, ở một đêm phòng khách sạn đã được giảm giá phòng cũng không quá đáng đúng không?
Tào Tư Thanh ngồi trên ghế sofa trong đại sảnh, chờ Hứa Thanh Lăng làm thủ tục ở quầy lễ tân. Khách sạn cao cấp quả nhiên khác biệt, trong đại sảnh bày rất nhiều hoa tươi, còn xịt nước hoa, ghế sofa cũng là sofa da thật cao cấp, dưới ánh đèn dịu nhẹ tỏa ra ánh sáng và hương thơm của ghế da, xung quanh toát lên bầu không khí thư thái.
Chỉ thấy Hứa Thanh Lăng ghé vào quầy, cũng không biết đang nói gì với lễ tân, mái tóc dài phía sau như thác nước đổ xuống vai. Ở trường cô thích dùng dây chun nhiều màu buộc tóc thật chặt, đây là cô ấy lần đầu tiên thấy cô xõa tóc.
Tào Tư Thanh ngồi đó nhưng mắt không rảnh rỗi, đầu óc cũng không rảnh rỗi. Vị trí chếch đối diện gần cửa sổ có một đôi nam nữ ăn mặc sang trọng, người đàn ông có tướng mạo anh tuấn, toát lên khí chất đáng nể của người đàn ông thành đạt. Người phụ nữ tóc ngắn ngang tai, đôi mắt dài mảnh, trông rất lanh lợi, khôn khéo.
Tào Tư Thanh tự nhiên thấy người phụ nữ kia khá quen mắt, cô ấy không nhịn được vểnh tai lên nghe.
Người phụ nữ uống một ngụm nước, thản nhiên nói: "Thật ra tạm thời tôi không có ý định yêu đương và kết hôn, hôm nay đến đây cũng là để cho gia đình một lời giải thích."
Không phải chứ? Máu hóng hớt của Tào Tư Thanh được khơi dậy. Cô ấy giả vờ liếc nhìn người đàn ông kia, chỉ thấy người đàn ông dường như không hề bất ngờ, mỉm cười: "Trùng hợp quá, tôi cũng nghĩ giống cô Triệu."
Tào Tư Thanh bất chợt cảm thấy nụ cười của anh có hàm ý sâu xa. Người phụ nữ có vẻ thở phào, hai người lại trò chuyện thêm về vài chuyện làm ăn.
Người phụ nữ nâng tay nhìn đồng hồ, tỏ ý thời gian không còn sớm. Người đàn ông đứng dậy chủ động đưa tay ra: "Hy vọng sau này có cơ hội hợp tác sâu hơn với quý ngân hàng trong các dự án khác."
Khách khí và xa cách không giống như đang xem mắt, mà giống như đang bàn chuyện làm ăn. Lúc bấy giờ Tào Tư Thanh mới phát hiện chân phải của anh hình như đi đứng bất tiện.
Người phụ nữ gật đầu với anh, cầm điện thoại màu đen trên bàn và túi xách trên salon, đứng dậy rời đi, tiếng giày cao gót giẫm trên sàn nhà vang lên lộp cộp.
Tào Tư Thanh nghe thấy người phụ nữ hạ giọng nói với đầu dây bên kia điện thoại: "Triệu Tử Bối, em định mấy giờ về khách sạn?!"
Triệu Tử Bối?! Tào Tư Thanh mở to mắt nhìn bóng lưng người phụ nữ kia, bảo sao thấy quen mắt. Lúc trường học tổ chức họp phụ huynh, cô ấy đã gặp người phụ nữ này.