Uyển Nguyệt thấy hình như Thẩm Loan đang nhìn về phía Hứa Thanh Lăng, cô ta nhỏ giọng giải thích: "Hôm nay tâm trạng Thanh Lăng không tốt lắm, sáng sớm đã giận dỗi với mình rồi."
Thẩm Loan liếc mắt nhìn qua rồi dời tầm mắt, cô đang cười nói vui vẻ với Tào Tư Thanh, có vẻ gì là tâm trạng không tốt chứ?
Nhưng may mà hôm nay Hứa Thanh Lăng không quấn lấy mình, Thẩm Loan thở phào nhẹ nhõm, trong lòng anh ta có cả một bụng chuyện muốn hỏi Uyển Nguyệt.
"Nghe nói bố cậu định cho cậu đi Giang Khoa học lại à?"
Vẻ mặt Uyển Nguyệt cứng đờ, nụ cười trở nên gượng gạo: "Bố tôi... bố hy vọng tôi cố gắng thêm một năm nữa, cố thi vào đại học ở Thượng Hải."
Thẩm Loan nhíu mày: "Nhất định phải đi Thượng Hải sao? Đại học Cửu Giang không được sao?"
Thật lòng mà nói, đại học Cửu Giang cũng được đánh giá rất cao. Có rất nhiều người dân địa phương không muốn con cái đi học đại học ở tỉnh khác.
Uyển Nguyệt ngơ ngác nhìn anh ta, cô ta nhìn thấy bóng hình mình trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh ta. Mặt cô ta hơi tê dại, vô thức nhìn về phía Hứa Thanh Lăng.
Trong một giây vừa thoáng qua, Uyển Nguyệt muốn trút hết mọi phiền não trong lòng cho anh ta nghe, nhưng cô ta nhanh chóng dẹp bỏ ý nghĩ này.
Cô ta khẽ "ừm": "Bố tôi hy vọng sau này tôi sẽ làm việc ở Thượng Hải."
Phía sau có người bật cười: "Chắc chắn là bố cậu ấy đã ưng ý với năm mươi nghìn đồng mà Giang Khoa cho rồi."
Uyển Nguyệt quay đầu lại, đối diện với ánh mắt trêu ghẹo của Thân Thuấn, cô ta có cảm giác như mình bị lột trần trụi, hốc mắt lập tức đỏ hoe: "Cậu đừng nói bậy!"
Đôi mắt thiếu nữ ngấn lệ, khuôn mặt trắng hồng, như đóa hoa mộc lan trắng bị mưa ngày xuân làm ướt, Thẩm Loan cảm thấy tim mình như bị ai đó cứa vào, đột ngột thốt lên: "Thật ra, tôi có thể giúp cậu!"
Uyển Nguyệt có chút ngạc nhiên nhìn anh ta, Thẩm Loan tránh ánh mắt của cô ta: "Ý tôi là, nếu cậu không muốn học lại mà muốn vào đại học Cửu Giang, nhà cậu không chịu trả học phí thì trường có thể đứng ra tổ chức quyên góp."
Thẩm Loan muốn nói, anh ta có thể nhờ bố mẹ tài trợ cho cô ta, nhưng lời vừa đến miệng anh ta đã nuốt xuống. Anh ta sợ làm cô ta sợ.
Trái tim đang treo lơ lửng của Uyển Nguyệt nhanh chóng rơi xuống, cô ta cố ra vẻ bình thản và cười một tiếng: "Không cần đâu. Bản thân tôi vẫn định vào đại học Cửu Giang, học phí đã giải quyết xong rồi."
Hôm qua, trưởng làng Ngụy và vợ đã đặc biệt đến nhà, nói là có thể nhờ thôn đứng ra tài trợ học phí cho cô ta. Bố không có nhà, Uyển Nguyệt và mẹ vẫn đang do dự có nên chấp nhận hay không.
Ngụy Văn Sơn nói rất khách sáo, mấy năm nay cuộc sống ở làng Sồi càng ngày càng tốt, nhưng tổng cộng không có mấy sinh viên đại học chính quy. Vất vả lắm mới thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng, sao có thể không đi học chứ?
Vợ Ngụy Văn Sơn kéo mẹ cô ta vào trong phòng nói chuyện rất lâu, khi ra ngoài bà ta từ ái vỗ tay cô ta, bảo cô ta cố gắng học hành.
Thẩm Loan nói để trường đứng ra tổ chức quyên góp, ngọn lửa đã cháy trong lòng cô ta mấy ngày nay tức khắc bị dội một gáo nước lạnh. Những do dự bỗng trở nên vô nghĩa. Cô ta lập tức đưa ra quyết định, vào đại học Cửu Giang vậy, thứ cô ta cần là một tương lai chắc chắn hơn.
Để cô ta nhận tiền quyên góp của quá nhiều bạn học, cô ta thà chấp nhận nhà trưởng làng.
Rốt cuộc anh ta đã nói sai ở chỗ nào? Thẩm Loan thất thần nhìn bóng lưng của cô ta.
Thân Thuấn đứng dậy, vỗ vai Thẩm Loan, cười đầy ẩn ý: "Này người anh em, nghĩa hiệp lắm! Anh hùng cứu mỹ nhân đồ ha!"
"Thảo nào da cậu trắng thế!" Tào Tư Thanh nghe Hứa Thanh Lăng nói cô nghỉ hè phải giúp gia đình trông tiệm thì vén tay áo lên cho cô xem: "Cậu xem mình này, đen đi hẳn một lớp rồi, ngày nào cũng ở ngoài đường."
Anh trai Tào Tư Thanh mở một công ty vẽ tranh tường, dẫn một nhóm họa sĩ đi vẽ tranh tường cho các đơn vị và công ty, cũng có tiếng tăm ở thành phố Cửu Giang. Sau khi thi đại học xong, Tào Tư Thanh đi theo anh trai làm chân sai vặt, cuối tuần còn dạy vẽ ở cung thiếu nhi.
Tính cách Tào Tư Thanh rất hoạt bát. Một khi đã mở miệng thì người khác không thể chen vào được: "Mấy đơn vị này đều tranh thủ vẽ tranh tường vào dịp hè, việc của anh mình nhiều đếm không xuể. Mình cũng bị anh ấy kéo đi làm cu li, vẽ từ sáng đến tối, một ngày được một trăm đồng, mệt chết đi được. Dạy vẽ ở cung thiếu nhi vẫn thích hơn, có điều hòa, mỗi tội tiền hơi ít..."
Hứa Thanh Lăng nói thẳng suy nghĩ của mình với cô ấy: "Tư Thanh, cậu có từng nghĩ mình sẽ tự mở lớp dạy vẽ lần nào chưa?"