Trùng Sinh Tôi Quyết Nhường Chồng Cho Trà Xanh

Chương 14: Bạn trai hờ và bạn thân

Trước Sau

break

Lý Chính Kỳ: “Không đủ thì trải chiếu ngủ dưới đất!”

 

“Cậu xạo vừa thôi! Cậu nỡ để Triệu Tử Bối nhà cậu ngủ dưới đất à?!” Một nam sinh da đen cao lớn ngồi trên vỉa hè cách Hứa Thanh Lăng không xa, lười biếng mở miệng: “Tớ không ngủ dưới đất, tớ phải ngủ giường, buổi tối tớ đi nhà trọ thuê phòng. Ai không muốn ngủ dưới đất thì đi với tớ.”

 

Hứa Thanh Lăng ngồi trên vỉa hè, quay đầu nhìn nam sinh đó vài lần, cuối cùng cũng nhớ ra tên của cậu ta – Thân Thuấn.

 

Một trong “tứ đại ma đầu” của lớp, đến năm lớp 11 mới chuyển vào, rất nổi tiếng ở trường, nghe nói đánh nhau rất giỏi. Bố Thân Thuấn là bộ đội, thi đại học âm thầm được tuyển vào trường quân đội.

 

Cô ở trường không thân với mấy “ma đầu” đó, sau khi tốt nghiệp lại càng không có bất kỳ liên hệ nào với bọn họ.

 

Đợi hồi lâu không thấy bóng dáng Tào Tư Thanh đâu, nhưng lại thấy Thẩm Loan đến.



 

 

Thẩm Loan mặc một chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt, đạp chiếc xe địa hình màu đen của mình, dáng vẻ gọn gàng phóng khoáng rất nổi bật giữa đám đông. Xe còn chưa dừng hẳn, anh ta đã nhìn quanh, rất nhanh đã đi về phía bọn họ.

 

Hứa Thanh Lăng biết anh ta đến tìm ai, đứng dậy đi sang một bên khác.

 

“Ê, tôi nói cậu này...” Giọng nói lười biếng đó vang lên sau tai.

 

“Gì?” Hứa Thanh Lăng quay đầu lại, mới phát hiện mình đứng quá gần Thân Thuấn, cô vội vàng né sang một bên.

 

Thân Thuấn đang nhìn ngắm cặp chân đẹp. Hôm nay Uyển Nguyệt mặc một chiếc quần đùi trắng, để lộ ra đôi chân thon thả. Tuy cô ta hơi lùn, nhưng dáng chân vẫn rất đẹp. Ai ngờ lại có một người không có mắt, che kín tầm mắt của cậu ta.

 

Vừa định mở miệng chửi thì cô gái đó quay đầu lại, vành mũ lưỡi trai tạo thành một bóng râm trên mặt cô, chỉ thấy một đoạn sống mũi cao thẳng tinh nghịch.

 

Thân Thuấn nghiêng đầu nhìn rõ đôi mắt dưới vành mũ của cô, câu chửi bậy vừa định nói ra lại nuốt xuống.

 

Lớp bọn họ là lớp tự nhiên, trong lớp tổng cộng có hơn mười nữ sinh, nam sinh chiếm số lượng nhiều hơn nữ sinh gấp đôi. Hơn mười nữ sinh, ngoại trừ ba hoa khôi Triệu Tử Bối, Uyển Nguyệt và Hồ Oánh của lớp, thì những nữ sinh còn lại đều bị bọn họ gọi là khủng long.

 

Hứa Thanh Lăng gọi là khủng long gì ấy nhỉ? Thân Thuấn nghĩ một hồi lâu cuối cùng cũng nhớ ra, bạn bè chơi cùng cậu ta, sau lưng gọi cô là “Tiểu Thanh Long”.

 

Người bạn đó còn rất ngưỡng mộ Thẩm Loan, nói Hứa Thanh Lăng theo đuổi anh ta rất quyết liệt. Nếu như chính mình cũng có một cô bạn gái theo đuổi mình quyết liệt thì tốt rồi.

 

Thân Thuấn rất cạn lời.

 

“Các cậu có ăn quýt không?” Thẩm Loan xách một túi trái cây trên tay, trên mặt nở nụ cười nhạt, đưa túi trái cây đó đến trước mặt bọn họ.

 

Túi nhựa đó đặt giữa Hứa Thanh Lăng và Uyển Nguyệt không lệch một li, rất khó nói là cố ý đưa cho ai.

 

Đây chính là Thẩm Loan, cậu ta muốn tốt với ai thì đều có thể làm một cách không lộ liễu như vậy.

 

Phó Cần đã bỏ rất nhiều công sức vào việc bồi dưỡng con trai. Thẩm Loan hoàn toàn không có vẻ kiêu căng hống hách của những cậu ấm cô chiêu ở thành phố Cửu Giang, anh ta cho người ta cảm giác luôn ấm áp, không đặc biệt thân thiết cũng không lạnh nhạt, vừa đúng mực và vừa công bằng.

 

Quýt đường vừa mới hái còn có cả lá xanh, nhìn thôi cũng đã thấy ngọt rồi.

 

Hứa Thanh Lăng cúi đầu không động đậy. Bàn tay có khớp xương rõ ràng đang móc vào túi nhựa, đưa đến trước mặt bọn họ.

 

Hứa Thanh Lăng mười tám tuổi đúng là một cô ngốc mà, hết lần này đến lần khác nhận lấy những thứ không thuộc về mình, đã vậy trong lòng còn tràn đầy vui vẻ.

 

Thẩm Loan chắc hẳn rất phiền muộn nhỉ, rõ ràng muốn tặng cho Uyển Nguyệt, nhưng luôn không có cách nào tránh được cô.

 

Anh ta vẫn luôn cảm thấy không cưới được Uyển Nguyệt là một chuyện tiếc nuối cả đời, kết hôn với cô là một sự lựa chọn dự phòng.

 

Cuộc đời của anh ta từ đó khuyết một mảng, một mảnh ghép nhớ mãi không quên, trăm phương nghìn kế vẫn muốn tìm được mảnh ghép xưa kia.

 

Nếu anh ta yêu nhiều đến vậy thì cô tác thành cho anh ta vậy.

 

Hứa Thanh Lăng kéo vành mũ lên, quay đầu nhìn Uyển Nguyệt, cười nói: “Cậu cầm lấy đi. Chẳng phải cậu thích ăn loại quýt đường này nhất sao?”

 

Mặt Uyển Nguyệt thoắt cái đỏ bừng, quả thật cô ta thích ăn loại quýt này, một hơi có thể ăn được mấy kí. Nhưng bị Hứa Thanh Lăng nói ra trước mặt mọi người thì giống như Thẩm Loan mua quýt này là đặc biệt dành cho cô ta.



 

 

Cô ta ngượng ngùng liếc nhìn Thẩm Loan, phát hiện anh ta đang nhìn mình, mặt càng đỏ hơn. Mặt đỏ tai hồng nhận lấy túi quýt, cúi đầu nói một tiếng cảm ơn cực nhanh

 

Thân Thuấn ở bên cạnh ngây người nhìn, đột nhiên cảm thấy đầu óc mình có phần không đủ dùng. Thế này rốt cuộc là ai đang theo đuổi ai vậy?

 

Vừa dời tầm mắt, phát hiện Hứa Thanh Lăng đã chạy đi rồi, để lại bạn trai và bạn thân cùng nhau ăn quýt ở đó.

 

Anh ta vẫn luôn cảm thấy không cưới được Uyển Nguyệt là một chuyện tiếc nuối cả đời, kết
hôn với cô là một sự lựa chọn dự phòng.

Cuộc đời của anh ta từ đó khuyết một mảng, một mảnh ghép nhớ mãi không quên, trăm
phương nghìn kế

Nếu anh ta yêu nhiều đến vậy thì cô tác thành cho anh ta vậy.

Hứa Thanh Lăng kéo vành mũ lên, quay đầu nhìn Uyển Nguyệt, cười nói: “Cậu cầm lấy đi.
Chẳng phải cậu thích ăn loại quýt đường này nhất sao?”

Mặt Uyển Nguyệt thoắt cái đỏ bừng, quả thật cô ta thích ăn loại quýt này, một hơi có thể ăn
được mấy kí. Nhưng bị Hứa Thanh Lăng nói ra trước mặt mọi người thì giống như Thẩm
Loan mua quýt này là đặc biệt dành cho cô ta.

Cô ta ngượng ngùng liếc nhìn Thẩm Loan, phát hiện anh ta đang nhìn mình, mặt càng đỏ
hơn. Mặt đỏ tai hồng nhận lấy túi quýt, cúi đầu nói một tiếng cảm ơn cực nhanh

Thân Thuấn ở bên cạnh ngây người nhìn, đột nhiên cảm thấy đầu óc mình có phần không
đủ dùng. Thế này rốt cuộc là ai đang theo đuổi ai vậy?

Vừa dời tầm mắt, phát hiện Hứa Thanh Lăng đã chạy đi rồi, để lại bạn trai hờ và bạn thân cùng nhau ăn quýt ở đó.


 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc