Vốn dĩ Ngô Quế Phân cũng không vui, thấy chồng mặt mày cau có, bèn hạ giọng: “Vốn dĩ không phải đã chọn ngày 1 tháng 6 sao, chẳng phải là vì xem xét Thanh Lăng thi đại học nên mới dời lại. Thời gian cũng cận kề rồi, hai ngày này sắp xếp lại những người cần mời, xem chốt lại bao nhiêu bàn tiệc. Nó về kết hôn, đặt tiệc, sắm đồ, thuê xe, còn phải sắp xếp cho những người từ quê lên, cái nào cũng tốn tiền. Chuyện lớn như vậy, Hồng Giao chỉ đưa ba mươi nghìn đồng, anh còn trông chờ nó chi tiền sinh hoạt phí cho con thứ hai sao?”
Nhà họ Hứa gả con gái, bên ngoài nói là không lấy một đồng tiền thách cưới, nhưng tương ứng với đó là Hứa Đức Mậu cũng không muốn bỏ ra một đồng nào. Của cải trong nhà cuối cùng cũng là để dành cho con trai.
Ba mươi nghìn đồng mà con gái lớn đưa, chính là toàn bộ chi phí tổ chức đám cưới ở thành phố Cửu Giang. Ba mươi nghìn đồng bây giờ nghe có vẻ nhiều, nhưng khi thật sự muốn tổ chức cái gì thì hoàn toàn không đủ!
Ngô Quế Phân từ quê đi lên thành phố mấy chục năm rồi, sớm đã là người có tiền trong mắt bà con lối xóm. Lần này gả con gái bà còn muốn mời tất cả họ hàng ở quê lên thành phố ăn cơm.
Hứa Đức Mậu lần đầu tiên gả con gái, cũng muốn làm cho vẻ vang trước mặt người dân làng Sồi.
“Nó học đại học tốn bao nhiêu tiền của nhà, bây giờ nó thành đạt rồi, lại không muốn lo việc nhà sao? Nào có lý đó! Thanh Lăng đi học đại học, một tháng sinh hoạt phí nhiều nhất cũng ba bốn trăm tệ, trừ đi kỳ nghỉ hè thì một năm nhiều nhất cũng ba bốn ngàn tệ, còn không bằng một tháng lương của nó! Anh tìm thời gian nói chuyện với nó!”
Ngô Quế Phân lẩm bẩm: “Muốn nói thì anh đi mà nói!”
Tính tình con gái lớn như vậy, bà sẽ không làm kẻ ác đâu.
Hôm nay Hứa Thanh Lăng mặc áo phông ngắn tay và quần jean, lúc ra cửa lại lấy thêm một chiếc áo sơ mi dài tay của Hứa Tuấn Văn, nhét hết tóc dài vào mũ lưỡi trai màu đen.
Trời này mà đạp xe 50km, chắc chắn sẽ bị cháy nắng thành than mất.
Bởi vì thời tiết quá nóng nên cô đã tháo băng gạc trên tay ra rồi, vết thương lành nhanh hơn cô tưởng tượng. Chỉ còn ngón tay cái và ngón trỏ của tay phải chưa lành hẳn nên cô đã dán hai miếng băng cá nhân.
Ngón tay bị bịt kín mấy ngày cuối cùng cũng thấy ánh sáng mặt trời rồi, làm gì cũng tiện hơn, có cảm giác như cuối cùng tay cũng thuộc về mình rồi.
Hứa Thanh Lăng nheo mắt nhìn ánh mặt trời trên đỉnh đầu, không biết chân của Thẩm An Ngô đã khỏe chưa?
Đạp xe đến đầu làng, Phùng Bác đã chờ sẵn ở đó rồi, bên cạnh còn có một cô gái.
Từ xa nhìn thấy người đó, tay cầm tay lái của Hứa Thanh Lăng từ từ siết chặt, cơn đau từ đầu ngón tay truyền đến khiến cô đột nhiên tỉnh táo lại.
Khuôn mặt Uyển Nguyệt trắng như trứng gà bóc, cười với Hứa Thanh Lăng: “Lúc đầu mình không muốn đi đâu, nhưng mà Phùng Bác nói cậu ấy sẽ chở mình đi.”
Phùng Bác vỗ ngực: “Không phải chỉ 50km thôi sao! Yên tâm đi! Nhất định sẽ đưa cậu về an toàn!”
Không đưa về an toàn sao được, không an toàn Ngụy Đông Lai sẽ lấy mạng chó của cậu ta! Hôm qua Ngụy Đông Lai đặc biệt đến nhà dặn dò cậu ta, chăm sóc Uyển Nguyệt cho cẩn thận, không được để cô ta ngồi sau xe của những bạn nam khác.
Phùng Bác biết lần này mình chịu khổ là chắc rồi. May mà Uyển Nguyệt nhỏ con, nhiều nhất cũng chỉ 40kg, đạp xe chở cô cũng không tính là vất vả lắm. Hơn nữa chuyến về không phải còn có Hứa Thanh Lăng đấy sao.
Uyển Nguyệt không biết đi xe đạp, ba năm cấp ba đi học lớp tự học buổi tối đều là cậu ta và Hứa Thanh Lăng chở cô ta về trường.
“Hứa Thanh Lăng, ngày mai về cậu chở Uyển Nguyệt nhé.”
“Có người muốn chở cô ấy rồi. Không cần đến tôi.” Hứa Thanh Lăng bỏ lại một câu, đạp xe bỏ hai người lại phía sau.
“Ê! Cậu đạp nhanh thế làm gì!” Phùng Bác nhìn Hứa Thanh Lăng lao lên phía trước, nghiến răng dùng sức đạp xe.
Uyển Nguyệt cũng nhận ra sự lạnh nhạt của Hứa Thanh Lăng. Cô ta nhíu mày nhìn bóng lưng của cô, chẳng lẽ vì cô ta không nói với cô chuyện đi núi Tú Đàm nên cô giận sao?
Hứa Thanh Lăng luôn vì những chuyện nhỏ nhặt mà hờn dỗi, cuối cùng lại bám theo làm lành với cô ta.
Dạo gần đây có quá nhiều chuyện phiền não, Uyển Nguyệt không muốn bận tâm thêm chuyện gì nữa, có lẽ lát nữa tự cô sẽ bình thường lại thôi.
Chín giờ sáng, những bạn học đi núi Tú Đàm đã đến cổng trường tập trung đầy đủ. Thi đại học xong, mọi người đều bắt đầu bung xõa.
Nữ sinh có vài người uốn tóc, trang điểm, ăn mặc vô cùng tỉ mỉ. Nam sinh cũng cởi bỏ đồng phục, quét sạch dáng vẻ quê mùa ngày nào.
Mấy cặp yêu sớm cũng không giấu giếm nữa, đường hoàng thành đôi thành cặp. Ví dụ như Lý Chính Kỳ và Triệu Tử Bối, thời cấp ba đã là bán công khai rồi, một người là lớp trưởng, một người là lớp phó văn nghệ, thành tích học tập đều rất tốt, giáo viên chủ nhiệm luôn nhắm một mắt mở một mắt.
Bây giờ thi đại học xong rồi, Lý Chính Kỳ thi đậu vào một trường đại học khoa học tự nhiên ở phía Bắc, Triệu Tử Bối ở lại tỉnh học đại học, sắp phải đối mặt với bốn năm yêu xa. Nhưng đối với những người đang yêu nồng nhiệt thì những cam go này không là gì cả.
Lý Chính Kỳ đeo chiếc ba lô màu hồng của bạn gái, đứng đó đếm số người, cả lớp hơn sáu mươi người, vậy mà đã có mặt hơn một nửa.
Có nam sinh không nhịn được hỏi cậu ta: “Lớp trưởng, nhiều người thế này biệt thự nhà cậu có đủ chỗ chứa không?”