Mắt Tào Tư Thanh sáng lên: "Đương nhiên là có rồi! Mình đã định kéo mấy bạn học cùng mở lớp rồi, nhưng sợ các bạn ấy không có thời gian thôi!"
Việc dạy vẽ ở cung văn hóa là do thầy dạy vẽ ở phòng vẽ trước đây của cô ấy giới thiệu. Người thầy đó dạy ở mấy cơ sở, bận không xuể, nên tìm mấy sinh viên đại học đến giúp, Tào Tư Thanh là một trong số đó. So với mấy anh chị sinh viên năm học đại học, lương Tào Tư Thanh thấp nhất, một giờ chỉ có hai mươi đồng.
Người thầy đó thì mỗi giờ được sáu mươi, tám mươi đồng, cho học sinh đi làm thay mình, chỉ ăn tiền chênh lệch thôi đã là một khoản lớn rồi.
Rất nhiều phụ huynh ở thành phố Cửu Giang muốn cho con mình học vẽ, các lớp học năng khiếu ở cung thiếu nhi năm nào cũng hết chỗ, không thể đăng ký được.
Đi dạy thuê cho người khác chỉ kiếm được chút ít tiền công thôi, chi bằng tự mình tuyển sinh mở lớp. Thế là Tào Tư Thanh và cô lập tức bắt nhịp với nhau ngay.
Có lẽ bị sự nhiệt tình của Tào Tư Thanh lây nhiễm, Hứa Thanh Lăng kể với cô ấy chuyện bố mẹ không muốn tiếp tục cung cấp cho cô đi học, cô định tự kiếm học phí. Điều kiện gia đình Tào Tư Thanh rất tốt, từ nhỏ đến lớn chưa từng phải lo lắng về tiền bạc. Cô ấy rất lạc quan: "Biết đâu lớp vẽ sẽ tuyển được đông nghịt học sinh thì sao! Còn hai tháng nữa, có việc gì mình sẽ gọi cậu! Công ty anh mình đang tìm họa sĩ khắp nơi, đến lúc đó cậu đi cùng mình, một ngày trăm đồng, khoảng thời gian này chịu khó vất vả, chắc chắn sẽ kiếm được tiền mà, nếu đến lúc đó vẫn chưa đủ, thì tính cách khác."
Hai người bàn về kế hoạch kiếm tiền mùa hè, càng nói càng hào hứng, ở phía xa đám đông bắt đầu nhốn nháo.
Uyển Nguyệt đang cúi đầu, có vẻ như đang lau nước mắt, xung quanh cô ta có mấy bạn học. Triệu Tử Bối khoác vai cô ta vừa an ủi, vừa trừng mắt nhìn Thân Thuấn.
Không biết ai đó nói một câu.
"Nhà Uyển Nguyệt muốn cho cậu ấy đi Giang Khoa học lại, sau đó thi vào đại học ở Thượng Hải. Thân Thuấn nói bố mẹ cậu ấy chỉ vì tiền Giang Khoa cho nên mới làm vậy. Thế là làm Uyển Nguyệt khóc..."
Hứa Thanh Lăng biết Uyển Nguyệt đang tủi thân vì điều gì.
Kiếp trước Uyển Thụ Bằng nợ nần chồng chất, cuối cùng không làm giáo viên được nữa, quanh năm đi trốn nợ, mỗi khi bứt rứt, Uyển Nguyệt sẽ tâm sự với cô, nhưng không muốn những bạn học trong lớp biết, đặc biệt là mấy bạn nam.
"Có gì đáng khóc chứ?" Tào Tư Thanh là người vô tư: "Bố mình cũng bảo mình đi Giang Khoa học lại, bố mình bảo mình tốt nghiệp một năm cũng không kiếm được năm mươi nghìn đồng, chi bằng lấy tiền trước cho xong."
Hứa Thanh Lăng bị cô ấy làm cho bật cười: "Vậy cậu nghĩ sao?"
Tào Tư Thanh trợn trắng mắt: "Mình coi lời bố mình như gió thoảng thôi, bắt mình đi học lại thà bắt mình chết cho xong."
Hai người nhìn nhau cười, lúc này mọi người đã đến đông đủ, Lý Chính Kỳ đang chia nhóm.
Thật ra không cần cậu ta chia, một đám trẻ vừa trưởng thành tụ tập lại với nhau, những người bình thường có quan hệ tốt, có ý với nhau hay đang hẹn hò, đã sớm ngầm hiểu ý nhau mà tự lập thành nhóm.
Phùng Bác được Ngụy Đông Lai nhờ, bảo cậu ta để mắt đến Uyển Nguyệt. Nhìn cái thái độ của anh Ngụy kia là biết ngay đã xem Uyển Nguyệt là bạn gái của mình rồi. Vậy thì Uyển Nguyệt sớm muộn cũng là chị dâu của cậu ta, cậu ta không thể không chăm sóc chu toàn.
Đi núi Tú Đàm phải đạp xe 50 km, Phùng Bác muốn kéo Hứa Thanh Lăng vào cùng một nhóm, giữa đường nếu cậu ta mệt, cô cũng có thể giúp cậu ta chở một đoạn. Trước đây đi học về cũng toàn như vậy.
Phùng Bác rướn cổ tìm người, nhưng lại thấy Hứa Thanh Lăng đã kết nhóm với Tào Tư Thanh, và hai bạn nữ khác đạp xe đi lên phía trước rồi.
"Hôm nay người này bị làm sao thế!"
Lúc đang lẩm bẩm, quay đầu lại đã thấy Thẩm Loan đang đạp xe đuổi theo.
"Tôi đi cùng các cậu nhé."
Phùng Bác có chút kinh ngạc, bình thường Thẩm Loan rất ít khi chủ động bắt chuyện với cậu ta. Cậu ta nghe anh Ngụy nói, chú của anh Ngụy có hợp tác làm ăn với nhà họ Thẩm.
Cậu ta sảng khoái đồng ý: "Được thôi. Đi cùng nhau."
Uyển Nguyệt không dám quay đầu lại, cứ để mặc cho mái tóc dài che đi khuôn mặt đang nóng bừng.
Cô ta cảm thấy có một ánh mắt luôn dõi theo mình, gió xung quanh bỗng trở nên nóng hơn. Uyển Nguyệt cảm thấy đầu óc mình như bị mặt trời này thiêu cho choáng váng, trong sâu thẳm nội tâm có một góc nhỏ nào đó đang dâng lên một niềm vui và tự đắc thầm kín.
Hứa Thanh Lăng theo đuổi anh ta lâu như vậy, hóa ra anh ta thích mình.
Núi Tú Đàm là một địa điểm du lịch nổi tiếng gần thành phố Cửu Giang, vì phong cảnh đẹp, chất lượng nước tốt, xung quanh có rất nhiều làng nghỉ dưỡng và viện dưỡng lão cao cấp.
Hứa Thanh Lăng chưa bao giờ đạp xe đi xa như vậy. Đi cùng một đám thanh niên mười mấy tuổi, cô cảm thấy sức sống bị vùi lấp của mình đang dần được đánh thức.