Trùng Sinh: Nữ Phú Hào Đệ Nhất Kiều Sủng Nhiếp Chính Vương

Chương 5: Tự nguyện gả vào Tạ gia làm phu nhân (1)

Trước Sau

break

Tạ gia là danh môn đại tộc, nhân khẩu đông đúc, lại có gia quy “Chưa tròn hai mươi không thể cưới vợ.” Chỉ tính riêng những công tử cùng tuổi với Ôn Tửu mà chưa thành thân cũng đã có bảy tám người. Mà lời Trương thị nói, rõ ràng chính là nhắm vào vị Ngũ công tử Tạ Kỳ, kẻ mà đời trước nàng bị ép gả để xung hỉ, đến cùng ngày thành thân liền bỏ mạng.

Ôn phụ cùng Ngọc nương đều không rõ nội tình, nhưng Ôn Tửu thì nhớ rõ như in. Đời trước nàng bị hại thê thảm đến vậy, dù chết cũng không quên được.

Nàng từng nghĩ, có lẽ là do bản thân khiến Ôn gia mất mặt, Trương thị mới vội vàng đẩy nàng ra ngoài. Nhưng giờ mới hiểu, ngay từ đầu, Trương thị và Ôn Phương đã âm thầm thương nghị, muốn đem nàng bán đi. Chuyện xảy ra kiếp trước, chẳng qua chỉ giúp hai người đó có thêm một lý do danh chính ngôn thuận mà thôi.

“Tạ gia công tử ai nấy đều tuấn tú phi phàm, danh tiếng lẫy lừng khắp quận Trường Bình!” Trương thị hào hứng nói: “Ngươi chỉ cần gả đi, tự khắc sẽ biết phu quân tương lai là bậc nhân tài thế nào. Đừng có chần chừ nữa! Đây là y phục mới ta cùng gia gia đã chuẩn bị cho ngươi, mau thay ra cho chúng ta xem!”

Ôn Tửu vẫn ngồi yên, chẳng buồn nhúc nhích.

Gấp gáp đến mức này sao?

Nàng chẳng buồn đáp lại, cứ để mặc Trương thị cùng Ôn Phương không ngớt lời tán dương Tạ gia phú quý thế nào, công tử nhà họ Tạ tài mạo song toàn ra sao. Nghe giọng điệu ấy, cứ như thể nếu bỏ lỡ hôn sự này, đời nàng coi như uổng phí, sau này có hối hận cũng chẳng kịp.

Mặc cho các nàng có tâng bốc đến đâu, Ôn Tửu vẫn giữ nguyên vẻ thờ ơ, chẳng có lấy một tia hứng thú. Không khí trong phòng dần trở nên gượng gạo.

Mãi đến khi tiếng trống kèn rình rang vọng đến tận cửa, bọn trẻ con hiếu kỳ chạy theo đám rước, tiếng cười đùa vang khắp xóm nghèo. Đám hài đồng còn ê a tập nói bị tiếng pháo làm giật mình, khóc lớn inh ỏi. Mọi âm thanh hòa vào nhau, giữa con hẻm nhỏ càng thêm náo động.

Giọng một thiếu niên lười biếng vang lên qua khe cửa, lọt thẳng vào tai Ôn Tửu.

“Ôn thị A Tửu, ngươi có tự nguyện gả vào Tạ gia làm phu nhân không?”

Ôn Tửu cười nhạt.

Tự nguyện? Buồn cười!

Trương thị cùng Ôn Phương hiển nhiên không ngờ người của Tạ gia lại đến nhanh như thế. 

Mà Ôn Tửu vẫn ngồi yên bất động, chỉ nhướng mày nhìn về phía cửa, khóe môi nhẹ cong, ánh mắt sắc bén đến mức khiến Trương thị bất giác trừng lớn mắt.

Ôn Phương vội vã đứng dậy, chạy tới cửa sổ nhìn ra ngoài.

Đám hàng xóm cũng đã tụ tập, xì xào bàn tán. Ai nấy đều tỏ ra ngạc nhiên—sao Ôn gia gả con mà trước đó chẳng lộ chút phong thanh nào? Có người còn trách móc, bảo sớm biết thì đã chuẩn bị quà mừng, giờ muốn cho cũng chẳng kịp.

“A Tửu!”

Trương thị nóng ruột, kéo Ôn Tửu đứng dậy, trán đã lấm tấm mồ hôi.

“Mau đáp lời đi! Người Tạ gia đã đến rồi, mau ra mà nhìn vị thiếu niên khoác áo bào đỏ, cưỡi ngựa oai phong ngoài kia kìa! Người ta cao lớn tuấn tú thế còn gì mà chê?”

Ôn phụ cùng Ngọc nương cũng không ngồi yên nổi. 

Mới nhắc đến chuyện hôn sự chưa lâu, Ôn Tửu còn chưa gật đầu, vậy mà Tạ gia đã mang kiệu hoa đến đón dâu?

Ngọc nương lo lắng hỏi: “Bà bà, A Tửu còn chưa đồng ý hôn sự này! Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra vậy?

“Đừng hỏi nữa! Giờ đồng ý chẳng phải cũng như nhau sao?” Trương thị sốt ruột, vừa dỗ dành vừa thúc ép. 

“Mau thay xiêm y đi, A Tửu, mau lên tiếng! Con chỉ cần đáp một câu, công tử nhà họ Tạ nghe được, nhất định sẽ càng yêu thích con!”

Ôn Tửu không nhúc nhích.

Ngũ thiếu gia Tạ Kỳ ốm yếu từ nhỏ, chỉ cần ra gió một chút là phải nằm liệt giường cả ngày. Một người như vậy, làm sao có thể tự mình cưỡi ngựa đến đón dâu?

Chắc hẳn là một huynh đệ nào đó thay mặt.

Kiếp trước, mọi chuyện xảy ra gấp gáp đến nực cười. Đừng nói đến chuyện được cưới gả đàng hoàng, nàng thậm chí còn không có mặt mũi gặp ai. Trương thị chỉ quấn qua loa cho nàng một bộ giá y đỏ thẫm, rồi lén lút đưa đến Tạ phủ giữa đêm.

Bây giờ, người đứng ngoài cửa kia rốt cuộc là ai, Ôn Tửu không dám chắc. Nhưng ít nhất, nếu hắn đã chịu mở miệng hỏi nàng có tự nguyện hay không, thì nhân phẩm cũng coi như vẫn khá đoan chính.

Mặc cho Trương thị sốt ruột giục giã, Ôn Tửu vẫn cứ ung dung như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến mình, dáng vẻ thờ ơ đến mức chọc tức người khác. 

Trương thị hết cách, chỉ đành dày mặt, cao giọng đáp thay:

“Nguyện ý! Đương nhiên là nguyện ý! Tân nương còn đang trang điểm, xin mời công tử cùng các vị đại gia chờ thêm chốc lát!”

Ôn Tửu bật cười, cúi đầu dìu Ôn phụ đứng lên, giọng điệu lười biếng mà châm chọc:

“Cha, tổ mẫu năm nay sáu mươi ba tuổi rồi còn muốn tái giá, con gái như con cũng không gánh nổi cái thể diện này. Thôi, con đưa cha về phòng trước vậy.”

Nói rồi, nàng xoay người, chẳng buồn nhìn đến cục diện rối như tơ vò phía sau.

Gấp gáp gả chồng cái gì? Ai thích lấy thì cứ lấy!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc