Trùng Sinh: Nữ Phú Hào Đệ Nhất Kiều Sủng Nhiếp Chính Vương

Chương 4: Một mối hôn sự

Trước Sau

break

Sáng hôm sau, thôn xóm đã bắt đầu nhộn nhịp. Nhà bên, trẻ con khóc oe oe vì bị đánh đòn, phía tây, đôi vợ chồng trẻ lại ầm ĩ cãi nhau

Trong bếp, nương nàng đang bận rộn nhóm lửa, tiếng dầu sôi xèo xèo hòa cùng tiếng dao băm thớt gỗ, vang vọng khắp căn nhà gạch cũ kỹ. Tường vách rệu rã chẳng ngăn nổi những âm thanh ấy, như thể cả thế gian đều chen chúc trong một tiểu viện nhỏ nhoi.

Trước đây, Ôn Tửu từng chán ghét cuộc sống này, từng mong thoát khỏi cảnh nghèo túng, bức bối càng sớm càng tốt. Nhưng nay, khi đứng giữa không gian quen thuộc ấy, nàng lại cảm thấy ông trời cũng không quá bạc bẽo với mình.

Được sống lại một đời, giữ vẹn sự trong sạch đương nhiên là điều trọng yếu. Nhưng mạng sống của nàng—càng không thể xem nhẹ!

Sau một đêm nghỉ ngơi, cơn đau dai dẳng cũng dịu bớt, không còn cảm giác như bị lột da róc thịt. Ôn Tửu khoác áo mỏng, xỏ đôi giày vải đã sờn, chậm rãi bước ra ngoài sân.

Đêm qua trời đổ mưa lớn, đến sáng, cả vùng đất ẩm ướt chìm trong sương mù mờ ảo. Không khí lành lạnh phả vào mặt, khiến nàng thoáng rùng mình.

Ôn lão gia tử Ôn Hữu Tài năm nay ngoài sáu mươi, cùng lão thái thái Trương thị đều đã dậy từ sớm. 

Lý Vân đang sấn tới trước mặt hai người, nước mắt lưng tròng, kể khổ kể sở, nói rằng Ôn Tửu tối qua phát điên, quậy đến mức người trong nhà không ai chợp mắt được, lại còn mở miệng mắng chửi.

Hôm nay có tổ mẫu làm chỗ dựa, Lý Vân càng được đà lấn lướt. Vừa thấy Ôn Tửu bước ra, nàng lập tức níu lấy Trương thị, giọng điệu vừa oán giận vừa tủi thân:

“Tổ mẫu, người xem! Nha đầu đó càng lúc càng không biết phép tắc! Người và tổ phụ đã dậy từ lâu, vậy mà nàng ta còn dám ngủ đến tận giờ! Việc trong nhà không làm lấy một thứ, chẳng lẽ còn muốn hai vị trưởng bối tự mình động tay hay sao?”

Trương thị vốn đã không vừa mắt Ôn Tửu, nhưng hôm nay nhìn kỹ lại chẳng tìm ra cớ gì để mắng, trái lại thuận miệng quở trách Lý Vân một câu:

“Dù gì A Tửu cũng là biểu tỷ của ngươi, thân thể không khỏe, ngủ thêm một chút thì có gì sai?”

Lý Vân giận đến đỏ mặt tía tai, hậm hực giậm chân, quay ngoắt người chạy sang phòng bên cạnh, vừa đi vừa lớn tiếng gọi:

“Nương! Ôn Tửu lại bắt nạt con! Tổ mẫu cũng không thèm bênh con nữa!”

Trương thị sắc mặt hơi trầm xuống, bực bội lấy khuỷu tay thúc nhẹ vào Ôn Hữu Tài, ý bảo lão mở miệng nói vài câu. Ôn lão gia tử nhíu mày, sắc mặt khó coi, nhưng chỉ quay đầu nhìn sang chỗ khác, không lên tiếng.

Ôn Tửu thấy rõ từng cử động nhỏ của hai người.

Tổ mẫu nàng xưa nay vẫn vậy—rất thích gây chuyện nhưng lại muốn giữ danh tiếng người tốt. Mỗi lần có việc, bà đều thích đẩy tổ phụ ra đứng mũi chịu sào, còn mình thì ngồi yên hưởng lợi. Mà Ôn Hữu Tài cũng chẳng phải dạng cứng rắn gì, đối mặt với mấy màn ồn ào như thế này, lão thường chọn cách im lặng, không bênh ai cũng chẳng trách ai, cứ thế mà giằng co.

Ôn Tửu không buồn dây dưa thêm, chỉ thản nhiên nói:

“Ta đi giúp nương làm điểm tâm.”

Ôn Tửu xoay người rời đi.

"Ài...!" Trương thị thấy Ôn Hữu Tài cứ trầm mặc mãi, sốt ruột gọi với theo, cười nói: "Chờ lát nữa đỡ cha ngươi ra ngoài ăn cơm, gia gia ngươi có chuyện muốn nói."

Ôn Tửu nâng mắt, thoáng thấy trong đáy mắt Trương thị lóe lên một tia tính toán, nhưng vẫn gật đầu: "Được."

Trương thị lại dặn dò: "Nhớ nấu nhừ một chút, a gia ngươi răng không còn tốt, ăn đồ cứng không nổi."

Dặn xong, bà mới chịu buông tha cho nàng.

Ôn Tửu vừa đi vừa suy nghĩ—Trương thị đang tính kế gì đây?

Đi ngang qua cửa sổ phòng mình, nàng bỗng nghe thấy một tiếng rắc giòn tan. Cửa gỗ mục nát không chịu nổi sức nặng, rơi xuống bụi mù mịt. Nàng lùi lại một bước, chợt trông thấy trên bệ cửa, một khối bạch ngọc rơi lộ ra một nửa, bị tàn tro phủ lên, phản chiếu ánh sáng mờ mờ.

Ôn gia sa sút đã lâu, trong nhà có thứ gì đáng giá đều hoặc đã đem đi đổi bạc, hoặc bị Trương thị cùng con gái, con rể bà ta chiếm mất. 

Nhưng khối ngọc bội này lại nằm đây, hiển nhiên không phải đồ bị bỏ quên.

Nhất định là của nam nhân đêm qua!

Ôn Tửu đưa tay nhặt lên, lòng bàn tay khẽ run.

Ngọc bội làm từ bạch ngọc thượng hạng, tua rua xanh biếc, đầu dây buộc bình an kết. Hoa văn sơn thủy chạm khắc tinh tế, nhưng ánh mắt nàng lập tức dừng lại trên một chữ khắc ngay chính giữa —— “Tạ.”

Ở vùng này, trừ Tạ gia trang danh giá bên cạnh, còn ai có thể dùng thứ ngọc bội quý giá thế này?

Đời trước nàng sống đến hai mươi chín tuổi vẫn không thể tìm ra kẻ đã hủy hoại cả đời mình. Lần này đã có manh mối, nhất định bắt hắn dùng mạng đền mạng!

Cả nhà ngồi lại dùng điểm tâm, Trương thị không ngừng thủ thỉ với Ôn Hữu Tài, toàn kể chuyện bên hàng xóm. Nào là Nhị Nha sát vách, mới mười bốn đã xuất giá, giờ con cái đề huề. Rồi tiểu Hồng cùng tuổi với Ôn Tửu, tháng trước vừa gả cho con trai nhà Lý đồ tể, mở miệng là "trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng" nghe đến nhức cả tai.

Ôn Tửu chẳng buồn để tâm đến đám người kia phí sức dông dài, trong đầu chỉ nghĩ xem chủ nhân miếng bạch ngọc này rốt cuộc là ai. Tay vô thức gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào bát Ôn phụ.

Ba năm trước, Ôn phụ ngã gãy chân trên núi, từ đó không thể tự lo liệu, suốt ngày bị Trương thị với Ôn Hữu Tài ghét bỏ.

Ông ít khi bước ra khỏi phòng, trong nhà lại mất đi nguồn thu nhập chính, còn phải nuôi thêm hai mẹ con Lý Vân—hai con sâu gạo đúng nghĩa. Ngày qua ngày, cuộc sống càng thêm bức bách, quanh năm chẳng được ăn miếng thịt nào cho ra hồn.

Ba gian nhà ngói lụp xụp, vài mẩu đất hoang, không có đàn ông tráng niên trồng trọt, đến lúc túng quẫn quá thì bán đất mà sống. Giờ đến cả ruộng cũng chẳng còn bao nhiêu.

Mãi đến khi cơm nước xong xuôi, Trương thị với Ôn Hữu Tài vẫn chưa vào thẳng vấn đề. Chén bát đã sạch trơn mà cả hai cứ ngồi ì không chịu nhúc nhích.

Ôn Tửu đứng dậy đỡ Ôn phụ, giọng nhẹ nhàng: “Cha, con dìu người về phòng nghỉ.”

Trương thị vội giơ tay ngăn lại, tóm lấy tay Ôn Tửu, khuôn mặt nhăn nheo kéo thành một nụ cười đầy ẩn ý: “Gia gia ngươi còn có chuyện muốn nói đấy. Cha ngươi về phòng cũng chỉ nằm đấy thôi, có gì mà phải gấp?”

Ôn phụ nhiều năm bệnh tật, tinh thần cũng đã héo mòn, nghe vậy thì cúi đầu không nói một lời.

"Lão nhị." Ôn Hữu Tài hít một hơi từ ống điếu, trầm giọng nói: "A Tửu nay đã mười lăm, cũng đến tuổi cập kê, nên định liệu chuyện hôn nhân. Ta cùng nương ngươi đã thay nó chọn một mối hôn sự, chính là công tử Tạ gia giàu có nhất trong huyện, gả qua đó liền là thiếu phu nhân! Ngươi và Ngọc nương liệu mà chuẩn bị..."

Ôn Tửu nghe vậy, bật cười: "Hôn sự tốt như thế, vì sao không để Lý Vân đi?"

Ôn Hữu Tài nhất thời nghẹn lời, sắc mặt chợt biến. 

Trương thị còn chưa kịp lên tiếng, Ôn Phương đã vội vàng chen vào: "A Tửu, sao con lại nói vậy? Đây vốn dĩ là hôn sự dành cho con! Dẫu có tốt đến đâu thì chúng ta cũng không thể đoạt mất nhân duyên của con được!"

Ngọc nương thoáng chần chừ: “A Tửu còn chưa qua ngày sinh, vẫn chưa làm lễ cập kê, hà cớ gì phải vội vã như vậy?”

Trương thị lập tức gạt đi: “Cập kê hay không cập kê, đó là lễ nghi của đám tiểu thư nhà giàu, chúng ta thân phận dân thường, gặp hôn sự tốt như vậy còn chần chừ cái gì? Mau mau chuẩn bị, trang điểm cho A Tửu một chút...”

“Hôn sự tốt?” Ôn Tửu vẫn ngồi yên, khóe môi cong lên một nét cười nhàn nhạt, ánh mắt lại lạnh như băng. 

“Vậy ta hỏi một câu, đó là vị công tử nào của Tạ gia?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc