Ôn Tửu vội vàng đưa tay bịt miệng Ngọc nương, giọng run rẩy, nhỏ đến mức chỉ đủ hai người nghe:
"Nương... Con... phía dưới... cứ chảy máu mãi... Con có phải sắp chết rồi không?"
Ngọc nương sững người, rồi lập tức hiểu ra.
Bà buột miệng bật cười: "Nha đầu ngốc, đó là nguyệt sự. Con sắp thành đại cô nương rồi. Có phải thấy đau không?"
Ôn Tửu nước mắt lưng tròng, khẽ gật đầu.
Đau.
Sao không thể cho nàng trùng sinh sớm hơn một chút?
Ngọc nương thấy nữ nhi khóc, liền cuống quýt đặt ngọn đèn sang một bên, vội vàng dùng tay áo lau nước mắt cho nàng.
Nữ nhi của bà từ nhỏ đến lớn đều cứng cỏi, bao nhiêu năm qua, hiếm khi thấy nàng khóc.
Ngọc nương tưởng rằng nữ nhi vì sợ nguyệt sự mà khóc, trong lòng vừa buồn cười vừa thương xót.
Bà ôm lấy Ôn Tửu, dịu dàng vỗ lưng nàng trấn an: "Mỗi cô nương lớn lên đều phải trải qua chuyện này, không chết được đâu. A Tửu đừng sợ..."
Ôn Tửu rưng rưng gật đầu. Nàng không thể nói sự thật về vết máu này, chỉ có thể thuận theo để mẫu thân hiểu lầm.
Ngọc nương lấy ra một mảnh vải trắng, cẩn thận dạy nàng cách dùng, lại căn dặn: "Nhớ kỹ, đến kỳ thì không được chạm nước lạnh, không được ăn cay nóng."
Nói rồi, bà sờ trán nàng, dịu dàng dỗ dành: "Cô nương ngốc, chuyện này có gì đáng khóc chứ? Mau thay y phục đi, nương xuống bếp nấu cho con bát nước đường đỏ, uống vào sẽ đỡ đau ngay."
Ôn Tửu khàn giọng đáp: "Vâng ạ."
Ngọc nương vừa bước ra cửa trước, Lý Vân đã lù lù xuất hiện ngay cửa sau, chống nạnh hùng hổ quát:
"Ôn Tửu, ngươi lại lên cơn gì thế? Nửa đêm nửa hôm la lối om sòm, chính ngươi không ngủ được liền làm ầm cho cả nhà cũng mất giấc hay sao?"
Ôn Tửu vốn đã đầy bụng nộ khí, nghe vậy liền lạnh giọng đáp:
"Không muốn ngủ thì cút ra ngoài!"
Lý Vân là con gái của cô cô nàng, từ nhỏ đã được nuông chiều thành hư, tính tình kiêu căng, ngang ngược. Cô cô nàng gả cho một kẻ vô dụng, ngày ngày say rượu đánh vợ mắng con, đến khi không sống nổi nữa liền kéo cả nhà về Ôn gia ăn nhờ ở đậu. Một khi đã bám vào thì nhất quyết không chịu buông.
Lý Vân ở Ôn gia mấy năm, chẳng những không biết điều mà còn ỷ lại, ngang tàng, hở chút là kiếm chuyện, tranh ăn cướp mặc với Ôn Tửu, tự xem mình như chủ nhân nơi này. Càng quá đáng hơn, nàng ta luôn cảm thấy Ngọc Nương thiên vị con gái, suốt ngày lải nhải bất công, khiến trong nhà gà bay chó chạy.
"Ngươi gào cái gì mà gào? Là tổ mẫu bảo ta đến xem trong phòng ngươi có chuyện gì, chứ không phải ta rảnh rỗi muốn tới!"
Lý Vân đẩy cửa bước vào, nhưng vừa chạm phải ánh mắt lạnh băng của Ôn Tửu, sắc mặt liền trắng bệch, chân cứng đờ tại chỗ. Nàng ta đột nhiên không dám làm càn nữa, lủi thủi quay đầu trở về phòng mình, chẳng dám hó hé thêm câu nào.
Chắc là do trời tối quá, nhìn nhầm thôi.
Vừa rồi ánh mắt Ôn Tửu nhìn nàng ta, hệt như một con dao bén lạnh lẽo kề sát cổ, làm nàng ta suýt chút nữa đứng không vững.
Đáng sợ thật.
Kiếp trước, người đầu tiên phát hiện Ôn Tửu gặp chuyện không may chính là Lý Vân. Nhưng nàng ta chẳng những không giúp đỡ, mà còn chạy đi gọi cả gia đình cùng láng giềng tới, hướng vào Ôn Tửu mà chửi rủa, chỉ thẳng mặt nàng là đồ bại hoại, đòi đuổi nàng ra khỏi Ôn gia.
Ngày hôm sau, tổ mẫu liền quyết định vì giữ gìn thanh danh của Ôn gia, phải lập tức gả Ôn Tửu cho Tạ gia—mà cụ thể là cái Tạ gia Ngũ công tử bệnh tật sắp chết—để xung hỉ.
Kết quả, Ôn Tửu vừa bước chân vào cửa Tạ gia chưa được một ngày, Tạ Kỳ đã lăn đùng ra chết.
Tạ phu nhân nhìn xác con trai mà mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Ôn Tửu, nói nàng là sao chổi khắc phu, muốn bắt nàng chôn cùng.
Nếu không có chuyện này, sao Ôn Tửu lại phải cùng Mạnh Thừa Vân bỏ trốn trong đêm, rời khỏi quận Trường Bình? Sao phải chịu đựng bao nhiêu cay đắng, liều mạng làm ăn, bò lên đến vị trí nữ thương nhân giàu nhất Yến Triêu? Rốt cuộc lại vì cái quá khứ dơ bẩn này mà bị người đời chỉ trỏ, nguyền rủa nàng là thứ tiện nhân rẻ tiền, cả đời không ai thèm cưới. Cuối cùng, còn bị xem như món hàng, bị vứt vào tay Triệu Phàm để mặc hắn chơi đùa.
Chỉ cần nghĩ tới đó, trong lòng nàng liền cuồn cuộn một cỗ lửa giận không thể nuốt xuống.
Mọi chuyện đều bắt đầu từ ngày hôm nay.
Ôn Tửu chậm rãi nhắm mắt lại.
Kiếp này đã có cơ hội làm lại từ đầu, nàng tuyệt đối sẽ không để bi kịch lặp lại lần nữa!
Nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gương mặt, lạnh buốt như nước mưa ngoài trời. Nàng không nức nở, không phát ra dù chỉ một tiếng động, chỉ có bờ vai khẽ run.
Màn mưa xối xả rơi xuống mái hiên, tiếng tí tách vang vọng trong căn phòng tối đen, như đang che giấu hết thảy bi thương và oán hận trong lòng nàng.
Kiếp trước, nàng nhu nhược, nàng bị vùi dập đến tận xương tủy. Nhưng kiếp này...
Kẻ đã đoạt đi trong sạch của nàng—nàng nhất định khiến hắn phải trả giá đắt!