Ôn Tửu lại chìm vào cơn ác mộng quen thuộc.
Đêm hôm đó, mưa trút xuống như trút nước.
Gió gào rít qua khe cửa, thổi đến mức tấm cửa gỗ cũ kỹ lung lay như sắp đổ.
Nam tử xa lạ phá cửa sổ mà vào. Hắn lao đến, xé toạc xiêm y của nàng, không màng đến sự chống cự điên cuồng hay tiếng kêu cứu tuyệt vọng. Từ đầu đến cuối, hắn không nói một lời.
Trong màn mưa đêm mịt mù, chỉ có tiếng giường gỗ cũ kêu kẽo kẹt từng hồi, hòa lẫn cùng tiếng gió rít và mưa rơi. Thanh âm ấy chồng lên nhau, khắc sâu vào tâm trí nàng, trở thành cơn ác mộng đeo bám suốt mười mấy năm trời.
Nhưng dù có bao nhiêu lần chìm vào giấc mộng đó, nàng vẫn không thể nào nhìn rõ gương mặt kẻ kia.
Cơn đau dữ dội khiến Ôn Tửu bừng tỉnh.
“Đau quá…”
Nàng mở mắt.
Trước mặt là một màn đêm đặc quánh, đưa tay cũng không thấy được năm ngón.
Hơi rượu nồng nặc phả lên mặt, mang theo luồng khí nóng bỏng khiến toàn thân Ôn Tửu lạnh toát. Lông tóc trên người nàng trong nháy mắt dựng đứng.
Bàn tay nhanh chóng sờ xuống dưới gối—chạm vào cây ngân trâm quen thuộc.
Phập!
Nàng không do dự, dốc toàn bộ sức lực đâm mạnh vào ngực nam nhân.
Máu tươi lập tức lan ra, thấm ướt cả y phục hắn. Nam nhân kia khựng lại, hơi thở dồn dập chợt chững lại một nhịp, tựa hồ cũng bị cơn đau làm cho tỉnh táo.
"Cút xuống! Bằng không, ta giết ngươi!"
Giọng Ôn Tửu lạnh như băng.
Cơn ác mộng ám ảnh nàng suốt bao nhiêu năm nay… Cuối cùng, lần đầu tiên, nàng có thể phản kháng.
Nhưng tại sao nàng vẫn còn ở đây? Nàng không phải đã chết rồi sao?
Tại sao… đã chết rồi lại còn phải chịu thêm một lần khuất nhục?
Ôn Tửu nghiến răng, bàn tay siết chặt cây ngân trâm, hung hăng đâm sâu hơn vào da thịt kẻ trước mặt.
Máu tươi không ngừng tuôn ra, men theo thân trâm tràn xuống, thấm ướt tay nàng, dính dấp và nóng rực.
Trong bóng tối tĩnh lặng, chỉ còn mùi máu tanh nồng bao trùm tất cả.
Toàn thân nàng tê cứng, không thể nhúc nhích, chỉ có thể mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Nhưng rất nhanh, Ôn Tửu nhận ra điều bất thường.
"Ngươi… có phải bị hạ dược không?"
Nam nhân này rõ ràng đã trọng thương, thế mà vẫn cố chấp như vậy, không chút buông tha.
Nàng cắn răng, nỗ lực trấn tĩnh, hạ giọng nói:
"Ta có cách giúp ngươi giải thuốc. Ngươi cứ bình tĩnh, trước hết xuống giường, ta giúp ngươi…"
Quả nhiên, đối phương khựng lại, sau đó lặng lẽ đứng dậy, lùi về bên mép giường.
Ôn Tửu lập tức theo sát xuống giường. Tay nàng quờ quạng trong bóng tối—chạm đến chiếc ghế gỗ bên cạnh.
Không chút do dự, nàng siết chặt ghế, dốc toàn lực nhấc lên, gầm lên giận dữ:
"Ngươi đi chết đi!"
Chiếc ghế nặng nề vung xuống.
Nhưng nam nhân kia phản ứng nhanh đến kinh người, một đường lùi mạnh, áo bào lướt qua trong gió, trực tiếp lao vọt ra khỏi cửa sổ.
Ôn Tửu lao đến cửa sổ, nhưng bên ngoài đã trống trơn, chẳng còn bóng dáng ai. Chỉ có mưa to quất thẳng vào mặt nàng, theo từng đợt gió lớn, lạnh lẽo đến thấu xương.
Toàn thân run rẩy, Ôn Tửu vô lực ngã sụp xuống đất.
Cú va chạm mạnh khiến cánh cửa sổ cũ kỹ không chịu nổi, vỡ tan thành từng mảnh. Tiếng động lớn giữa đêm khuya lập tức đánh thức lão nhân phòng bên cạnh.
Một tràng mắng chửi hùng hổ vang lên:
"Nuôi ngươi đúng là chỉ tổ tốn bạc! Giữa đêm giữa hôm cũng không để người ta yên ổn!"
Ngoài kia, sấm sét rạch ngang bầu trời, một tia chớp lóe lên, trong khoảnh khắc chiếu sáng cả gian phòng rách nát. Bốn bức tường trống hoác, mái hiên dột nước, đồ đạc chẳng có gì đáng giá.
Đây chính là nơi nàng từng sống thuở nhỏ.
Ôn Tửu run rẩy chống tay bò dậy, loạng choạng bước đến mép giường, đưa tay mò vào dưới gối. Ngón tay chạm đến một túi bạc nhỏ, bên trong vỏn vẹn hai lượng bạc vụn.
Lúc này đây, nàng không biết nên bật khóc thất thanh, hay cười lên điên dại.
Nàng trùng sinh rồi.
Trở lại đúng cái ngày nàng bị cướp đi trong sạch.
Nơi này là gian nhà cũ của Ôn gia. Nàng vẫn là Ôn Tửu mười lăm tuổi—một nữ nhi của một gia đình thương nhân lụi bại.
Bên ngoài, giọng nói gấp gáp vang lên: "A Tửu? Xảy ra chuyện gì vậy, A Tửu?"
Cửa gỗ bị đẩy ra.
Một phụ nhân tay bưng ngọn đèn dầu, ánh sáng leo lét chiếu lên gương mặt đầy lo lắng của bà.
"Nương..."
Vừa nhìn thấy người đó, nước mắt Ôn Tửu lập tức rơi xuống.
Kiếp trước, sau khi nàng bỏ trốn khỏi Tạ gia, chưa từng gặp lại mẫu thân.
Chỉ nghe người trong làng kể lại: quận Trường Bình gặp chiến hỏa, mấy vạn người bị giặc tàn sát, chẳng ai sống sót. Ngay cả hài cốt cũng không tìm ra, không có nấm mồ để khói hương, không nơi nào để nàng quỳ bái.
Mười bốn năm xa cách, âm dương đôi ngả—làm sao nàng có thể không khóc?
Nhưng đúng lúc này, Ngọc nương bỗng hoảng hốt kêu lên: "Máu...! A Tửu, con chảy máu!"