"Ôn Tửu, ngươi là của bản vương! Bản vương đã đợi cơ hội này suốt mười năm! Mỗi lần nghĩ đến ngươi, bản vương đều không thể chợp mắt!"
Triệu Phàm như kẻ mất trí, điên cuồng xé toạc lớp áo trên người nàng. Ôn Tửu giãy giụa muốn đẩy hắn ra, nhưng toàn thân lại mềm nhũn, chút sức lực cũng không còn.
Nàng hoảng loạn, vừa né tránh vừa hét lên: "Thừa Vân! Mạnh Thừa Vân!"
Là Mạnh Thừa Vân đưa nàng vào cung, nói rằng Thái hậu có lệnh triệu kiến. Vậy mà vừa bước chân đến lầu ngắm trăng, uống chưa hết một chén rượu, nàng đã rơi vào tình cảnh này. Hắn nhất định vẫn chưa đi xa!
Ôn Tửu gắng gượng chạy về phía đình phía trước, gió đêm thổi tung từng lớp màn lụa mỏng, hất tung cả tay áo người nọ—quả nhiên, hắn vẫn còn ở đó!
Triệu Phàm từng bước áp sát, ánh mắt lạnh lẽo mang theo ý cười châm chọc.
"Ngươi đang tìm Mạnh Thừa Vân? Bản vương khuyên ngươi nên sớm dẹp cái ý niệm đó đi. Hắn sắp cưới công chúa, trở thành phò mã rồi. Mà chén rượu vừa rồi ngươi uống, chính tay hắn dâng cho bản vương đấy!"
"Ta không tin!"
Trước mắt Ôn Tửu, ánh đèn lay động từng đợt, đất trời như đảo lộn. Ngay cả bậc thang nhỏ trước mặt, nàng cũng không thể bước qua, loạng choạng rồi ngã xuống nền đá lạnh.
"Thừa Vân… Cứu ta!"
Một giọng nói trầm ổn vang lên giữa gió đêm.
"A Tửu."
Tấm màn lụa mỏng khẽ lay động, Mạnh Thừa Vân từ phía sau chậm rãi bước ra, giọng điềm nhiên như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
"Theo Minh Vương đi. Hắn đã đợi ngươi nhiều năm, tình thâm nghĩa trọng."
Chỉ một câu nói nhẹ bẫng ấy rơi xuống, với Ôn Tửu mà nói lại chẳng khác nào sấm sét giáng xuống đầu.
Nàng gắng gượng đứng lên, đôi mắt ánh lên ý cười lạnh lẽo, từng bước từng bước tiến về phía hắn.
"Tình thâm nghĩa trọng? Ngươi muốn cưới công chúa, làm hoàng thân quốc thích, lại còn muốn bán ta làm bàn đạp? Mạnh Thừa Vân, ngươi quả nhiên là biết tận dụng mọi thứ đến tận cùng!"
Năm nay Ôn Tửu đã hai mươi chín tuổi. Từ một nữ nhi nhà nông ăn bữa nay lo bữa mai, nàng mất mười bốn năm lăn lộn giữa chợ đời, từng bước gầy dựng cơ nghiệp, trở thành nữ phú hào giàu nhất Yến Triều. Nàng chịu đủ cay đắng, cũng nếm trải vinh hoa mà bao nữ tử khuê các cả đời không dám mơ tới.
Những nữ nhân cùng trang lứa với nàng, giờ này đã yên bề gia thất, con cái đến tuổi làm mai. Khi họ bận rộn giúp chồng dạy con, thì Ôn Tửu vẫn đang hết lòng vì Mạnh Thừa Vân.
Hắn muốn bạc, nàng có bao nhiêu, đều dốc hết cho hắn. Hắn muốn nhân mạch, nàng không tiếc sức mình mở đường dẫn lối.
Hắn mới ngoài đôi mươi đã ngồi lên ghế Thượng thư, mà con đường trải dưới chân hắn—từng viên gạch, từng tấm ngói—đều là nàng dùng tiền của mình đắp nên!
Năm mười lăm tuổi, nàng bị một kẻ lạ mặt lẻn vào phòng phá hủy thanh danh, bị tổ mẫu nhẫn tâm bán vào Tạ gia để xung hỉ cho kẻ bệnh tật. Giữa đêm đen, Mạnh Thừa Vân từ bỏ tất cả, dẫn nàng trốn đi. Cũng từ khoảnh khắc đó, Ôn Tửu đã thề, đời này dù lên núi đao hay xuống biển lửa, nàng cũng sẽ đồng sinh cộng tử cùng hắn.
Mạnh Thừa Vân đầu quân dưới trướng Minh Vương, nàng vốn chẳng ưa gì người này, nhưng vẫn tận tâm tận lực giúp hắn.
Nàng tự biết bản thân không còn thanh sạch, chưa bao giờ dám mơ tưởng có thể gả cho hắn. Nhưng suốt bao năm nay, Mạnh Thừa Vân chưa từng cưới vợ, hai người sống gần nhau, lúc rảnh rỗi còn có thể cùng ăn một bữa cơm, nói dăm ba câu chuyện. Chỉ cần như vậy, nàng đã thấy đủ đầy.
Nhưng hôm nay…
Người mà nàng từng xem là tri kỷ, người mà nàng sẵn sàng từ bỏ mọi thứ để ở cạnh, lại vì danh lợi mà dâng nàng cho Triệu Phàm.
Suốt mười mấy năm qua, nàng đã vì hắn trả giá biết bao nhiêu, vậy mà đổi lại chỉ là một trò cười cay đắng!
Mạnh Thừa Vân bình thản nói: “Ta làm vậy… đều là vì tốt cho ngươi.”
"Vì tốt cho ta?"
Ôn Tửu bật cười, một tiếng cười nhẹ, rồi hai tiếng, cuối cùng cười đến chua chát, cười đến tận cùng đau đớn.
Nàng lảo đảo lùi về sau, còn chưa kịp trấn tĩnh, Triệu Phàm đã từng bước ép sát, giọng nói lạnh lẽo như lưỡi dao cứa qua da thịt: "Ngươi cũng chẳng phải trinh tiết liệt nữ gì. Một nữ tử đã bị hủy hoại thanh danh, không ai dám rước, nay bản vương chịu thu nhận ngươi, đó là phúc phần mà ngươi đã tu bao nhiêu đời!"
Giọng nói của Triệu Phàm vang lên sát bên tai, hơi thở nóng rực phả vào làn da nàng.
“Tiểu hoàng đế chẳng còn sống được bao lâu nữa. Chờ thêm một thời gian, bản vương sẽ ngồi lên ngai vàng. Khi đó, ngươi chính là người của hoàng đế, hưởng cả đời vinh hoa phú quý. Ngoan ngoãn một chút, đừng náo loạn.”
Ôn Tửu chỉ nghe thấy bên tai ong ong, đầu óc quay cuồng. Nàng dốc toàn bộ sức lực chống cự, nhất thời hắn lại không thể khống chế được nàng.
Triệu Phàm từng bước ép sát, từng bước từng bước, cho đến khi phía sau nàng là lan can của lầu các.
Bỗng nhiên, Ôn Tửu dừng lại, rồi bất ngờ phản kích, lao thẳng vào người Triệu Phàm!
Cả hai đập mạnh vào tấm ván gỗ trên đài cao.
Trải qua bao năm mưa gió bào mòn, lại thiếu tu sửa, ván gỗ mục nát chỉ chịu được một cú va chạm mạnh liền “Rắc” một tiếng, gãy vụn—hai người cùng nhau rơi xuống!
Khoảnh khắc lao vào không trung, Ôn Tửu bỗng nhiên thở dài một hơi.
Làm ăn bao năm, dù có chết… nàng cũng không thể để bản thân chịu lỗ được.
Khoảnh khắc Ôn Tửu rơi xuống từ không trung, gió đêm rít gào bên tai nàng, trong cơn choáng váng, dường như có vô số giọng nói gọi tên nàng.
Xa xa, ánh lửa bùng lên như một cơn hồng thủy nhấn chìm màn đêm, tràn qua hoàng cung tựa một con mãnh thú khổng lồ.
Tiếng binh khí va chạm rung chuyển đất trời, giữa cơn hỗn loạn, lính gác hoảng hốt lao đến cấp báo:
"Hành Vương mang theo mười vạn đại quân tiến cung… quét sạch gian thần, bảo vệ hoàng thượng!"
Ôn Tửu rơi xuống từ đài cao. Một tiếng “Bịch!” vang lên nặng nề.
Tấm đá cẩm thạch lạnh lẽo lập tức bị máu tươi nhuộm đỏ.
Hơi thở của nàng yếu dần, trước mắt mơ hồ chỉ còn một bóng đen cưỡi bạch mã lao đến như tia chớp xé toạc màn đêm.
Nàng không nhìn rõ mặt người đó. Nhưng chỉ cần biết hắn đã trở về, nàng liền có thể yên tâm nhắm mắt.
Tạ Hành đã trở về.