Trùng Sinh: Nữ Phú Hào Đệ Nhất Kiều Sủng Nhiếp Chính Vương

Chương 6: Tự nguyện gả vào Tạ gia làm phu nhân (2)

Trước Sau

break

Trương thị và Ôn Phương tròn mắt há hốc mồm, chưa kịp phản ứng đã vội vàng thúc giục Ôn Hữu Tài:

“Lửa cháy đến chân rồi, vậy mà A Tửu còn dám cứng đầu! Ông mau quản nó đi!”

Ôn Hữu Tài cầm ống điếu gõ mạnh xuống mặt bàn, trầm giọng quát:

“A Tửu! Nếu ngươi không gả, Ôn gia ta còn mặt mũi nào nhìn người trong thôn?! Ngươi muốn gì cứ nói! Gia gia đều cho ngươi!”

Ôn Tửu khẽ nhếch môi, nàng chờ mỗi câu này. 

Nàng xoay người, nhàn nhạt hỏi:

“Nếu con muốn sính lễ của Tạ gia thì sao?”

Trong phòng im bặt.

Trương thị và Ôn Phương đưa mắt nhìn nhau, thoáng chột dạ. Hai người này muốn bán nàng đi xung hỉ chính là để nuốt trọn sính lễ bỏ túi riêng, làm gì có chuyện sẽ giao vào tay nàng?

Ôn Tửu cười lạnh: “Nuốt trọn sính lễ của ta, rồi còn mơ đến chuyện ép ta lấy chồng? Ban ngày ban mặt mà cũng dám nằm mơ sao?”

Dứt lời, nàng đỡ Ôn phụ đứng dậy, thản nhiên rời đi, chẳng thèm đoái hoài đến gương mặt méo xệch của Trương thị và Ôn Hữu Tài.

“Cho nó đi!” Ôn Hữu Tài giận dữ đập bàn, bộ râu run lên. Ông ta là người sĩ diện, sợ nhất bị hàng xóm láng giềng chỉ trỏ. 

“Vốn dĩ sính lễ là của nó! Đều cho nó hết đi!”

Trương thị nghe vậy thì sắc mặt lập tức sa sầm. 

“Hết thảy chỉ có năm mươi lượng, đều đưa cho nó, sau này nhà chúng ta lấy gì mà sống?”

Ôn Hữu Tài hừ lạnh, không buồn đáp. Ông cúi người kéo từ dưới gầm giường ra một cái bình, nghiêng tay đổ sạch số bạc bên trong ra bàn.

“Một trăm lượng sính lễ, dượng ngươi mượn đi năm mươi lượng, còn lại năm mươi lượng, tất cả ở đây! Cầm đi!”

Ôn Tửu cúi mắt nhìn đống bạc trắng trên bàn, cười nhạt.

Một trăm lượng bạc, đủ để nhà bọn họ sống sung túc mười mấy hai mươi năm. Chẳng trách Trương thị sốt ruột ép nàng gả đi như thể sợ nàng sẽ chạy thoát.

Ôn Tửu thản nhiên gom hết bạc trên bàn không bỏ sót một xu. 

Trương thị vội vàng giục nàng ra ngoài, nhưng nàng vẫn đứng yên, chậm rãi quay sang Lý Vân, giọng điệu nhàn nhạt:

“Còn thiếu ta năm mươi lượng. Nếu cha ngươi đã mượn, bây giờ hắn không có ở đây, con trả thay cha cũng là chuyện đương nhiên. Ta biết ngươi không có tiền, vậy thì viết giấy bán thân cho ta đi.”

Trong phòng lặng ngắt như tờ. Mấy người không ai ngờ nàng lại đưa ra yêu cầu như vậy. 

Lý Vân lập tức nhảy dựng lên, giọng the thé: “Ngươi dựa vào cái gì? Được đằng chân lân đằng đầu! Ta không viết, ngươi làm gì được ta?”

Ôn Tửu nghiêng đầu, mỉm cười.

“Vậy thì ngươi đi thay ta gả vào Tạ gia.”

Lời vừa dứt, sắc mặt Lý Vân trắng bệch.

“Không được!” Trương thị lập tức cắt ngang, giọng the thé đầy hoảng loạn. “Cô cô ngươi nhất thời không xoay sở được số tiền lớn như vậy, để nàng viết giấy nợ cho ngươi, như vậy có được không?"

“Không được.” Ôn Tửu lạnh nhạt đáp, trả lại cho Trương thị hai chữ gọn lỏn.

Lý Vân có một lão cha ham cờ bạc, nợ nần chồng chất. Trước đây mượn bạc của Ôn gia đã không chịu trả, giờ đến cả vợ con cũng phải nhờ người khác nuôi. Loại người này mà viết giấy nợ, chẳng khác gì một tờ giấy lộn, vứt đi cũng chẳng ai thèm nhặt.

Ôn Hữu Tài giận đến đỏ mặt tía tai, đập mạnh ống điếu xuống bàn, quát:

“Vậy ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”

Ôn Tửu thản nhiên đáp, ánh mắt chẳng gợn sóng:

“Không có bạc thì đưa khế nhà, khế đất cho ta.”

Đời trước nàng làm ăn bao năm, ngoại trừ việc liên quan đến Mạnh Thừa Vân, còn đâu chưa từng có chuyện thua thiệt.

Trong phòng lặng như tờ.

Ôn Tửu vốn ít lời, cha mẹ nàng cũng không giỏi ăn nói, thấy nữ nhi áp chế được thế cục, lại càng không biết chen vào thế nào.

Ngoài cửa, người của Tạ gia lại thúc giục: “Tân nương, nên ra cửa rồi.”

“Được!” 

Ôn Hữu Tài đáp, rồi quay sang Ôn Phương: “Nàng chỉ là một đứa con gái, cầm khế đất khế nhà thì thành ra cái gì? Vẫn là để Vân Vân viết văn tự bán mình đi! Dù sao cũng là người trong nhà, chẳng lẽ A Tửu còn có thể thực sự mang nó ra bán?”

Lý Vân lấy cớ mình không biết chữ để cự tuyệt, nhưng Ôn Tửu chẳng buồn đôi co. Nàng thong thả mài mực, đặt bút, tự tay viết xong văn tự bán mình rồi đẩy đến trước mặt Lý Vân, nhướng mày:

“Ký đi.”

Lý Vân giãy nảy, nhưng ánh mắt Ôn Tửu sắc lạnh như dao, ép đến mức ả run run nhúng ngón tay vào mực, cắn răng điểm xuống.

Văn tự xếp lại, bạc thu vào. 

Việc đã xong, bên ngoài tiếng thúc giục đã sắp lật tung cả mái nhà.

Ôn Tửu chẳng buồn thay quần áo tân nương, Trương thị hận đến nghiến răng nhưng không còn cách nào khác, đành phải mở cổng tre, thúc nàng bước ra.

Cửa vừa mở, Ôn Tửu ngẩng đầu...

Tạ Hành?!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc