Vừa nhìn thấy người bước vào là Tạ Hành thì Lăng Lan lập tức ngậm miệng.
Tạ Kỳ cũng thả lỏng rõ rệt, ngay cả ho cũng chậm lại, nhẹ giọng gọi: “Huynh trưởng.”
Tạ Hành hờ hững liếc Lăng Lan một cái, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt nhẽo: “Con gái Tạ gia không ai vô phép đến mức này. Có người vừa đến cửa nhà ta đã quên mất họ mình là gì rồi.”
Ôn Tửu liếc hắn một cái, rồi nhanh chóng dời ánh mắt đi. Đời trước nàng luôn đứng về phe đối lập với Tạ Hành, thành ra bây giờ hễ nhìn thấy hắn là bản năng đề phòng lại trỗi dậy. Luôn có cảm giác ngay giây tiếp theo, thiếu niên trước mặt này sẽ rút kiếm đối đầu với nàng.
Nhưng mà, nàng phát hiện ra một điều. Người này bất kể lúc nào, nói chuyện cũng cực kỳ cay nghiệt.
Lăng Lan đứng cách đó mấy bước, ôm mặt, gần như muốn vùi đầu xuống đất, chẳng còn tí dáng vẻ hung hăng vừa rồi khi chửi Ôn Tửu là “con hát mê trai”.
“Đại biểu huynh...” Giọng nàng ta đột nhiên mềm đi, đáng thương như cô dâu nhỏ bị bắt nạt.
Ôn Tửu nhìn mà chỉ biết thở dài trước khả năng diễn xuất của vị biểu tiểu thư này. Mà cũng có thể là nàng ta thực sự sợ Tạ Hành.
Tạ Kỳ lộ vẻ không đành lòng, định mở miệng, nhưng bị Tạ Hành liếc một cái chặn họng ngay lập tức.
Giọng điệu của thiếu niên vẫn lười biếng, mang theo chút phong thái tùy tiện của con nhà quyền quý: “Trương thúc, tìm người dạy biểu tiểu thư một chút quy củ. Nếu học không được thì bảo nàng ta về chỗ cũ.”
Lăng Lan nghe xong, mặt mày tái mét.
Tạ phủ hiện tại do dì nàng chủ quản, nhưng Tạ Hành là cháu đích tôn, vẫn luôn là người có tiếng nói nhất.
Trương thúc là người hầu lâu năm trong phủ, biết rõ ai mới là chủ, ai chỉ là khách, nên cung kính nhưng dứt khoát nói: “Biểu tiểu thư, xin mời dời bước.”
Lăng Lan nhìn Ôn Tửu, rồi lại nhìn Tạ Hành, đứng chết trân, không chịu đi: “Đại biểu huynh! Ta chỉ lỡ lời thôi, không cố tình làm phiền huynh...”
Giọng nàng ta bắt đầu nghẹn lại, suýt khóc.
Tạ Hành cầm bản phổ nhạc trên bàn lật qua lật lại, có vẻ chẳng mấy hứng thú, chỉ lướt mắt qua hai lần rồi hoàn toàn ngó lơ vị biểu muội đang sắp bật khóc trước mặt.
Ôn Tửu có chút thông cảm với biểu tiểu thư này.
Nhưng nghĩ kỹ lại, được khóc như vậy cũng coi như may mắn lắm rồi. Không biết bao nhiêu kẻ từng bị Tạ Hành dẫm dưới chân mà chẳng dám lên tiếng đây này. Nghĩ vậy, nàng thấy Lăng Lan thực ra vẫn còn may chán.
Ít nhất thì kẻ nàng ta đụng trúng chỉ là Tạ Hành, chứ không phải vị Nhiếp Chính Vương quyền khuynh đế đô kia.
Cuối cùng, Trương thúc cũng nhịn không được mà nhắc nhở: “Biểu tiểu thư nếu đã biết sai thì không bằng trước tiên xin lỗi Ôn cô nương đi.”
“Ta... ta sai rồi...” Lăng Lan ôm miệng, giọng nói lí nhí chẳng rõ ràng.
Ôn Tửu nghiêng đầu, tò mò: “Biểu tiểu thư đang nói gì thế? Miệng đau lắm à?”
Nhìn dáng vẻ nàng hoàn toàn không nghe thấy gì, Tạ Hành bật cười khẽ một tiếng.
Lăng Lan run lên, suýt quỳ xuống đất, vội buông tay, mở miệng rõ ràng hơn: “Ta sai rồi! Ta sẽ không mắng ngươi nữa... Ta... ô ô ô ô ô...”
Lần này thì nàng ta khóc thật, nước mắt chảy xuống như vỡ đê.
Tạ Hành liếc Ôn Tửu một cái, phát hiện nàng chẳng những không giận mà còn có vẻ thích thú, xem kịch vui rất chăm chú.
Hắn lúc này mới lười biếng phất tay: “Được rồi, dừng ở đây đi.”
Trương thúc lập tức đưa Lăng Lan ra ngoài, căn phòng cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh hơn hẳn.
Tạ Kỳ chậm rãi hỏi: “Huynh trưởng, sao đột nhiên huynh tới đây thế?”
“Thẩm nương đang ở tiền sảnh bàn chuyện hôn sự của đệ với tổ mẫu.”
Tạ Hành ngước mắt, nhìn Ôn Tửu đang đứng cạnh Tạ Kỳ, chợt cười nhạt: “Sao thế? Gặp Ôn cô nương rồi, có muốn đóng cửa lại luôn không?”
Tạ Kỳ đỏ mặt nhìn sang Ôn Tửu, thấp giọng nói: “Huynh trưởng lại trêu đệ rồi.”
Bị hai huynh đệ này thay phiên ngắm nghía, Ôn Tửu: “...”
Nàng còn chưa đỏ mặt đâu nhé!
Nhưng nhìn hai huynh đệ nhà này, Ôn Tửu lại thấy ngạc nhiên.
Trong các gia tộc lớn, anh em ruột còn vì quyền lợi mà đấu đá đến mức không đội trời chung. Ấy thế mà Tạ Hành với Tạ Kỳ, dù chỉ là anh em họ, lại thân thiết còn hơn cả huynh đệ ruột thịt.
Hai người họ cứ thong thả trò chuyện, Ôn Tửu đứng bên nghe cũng thấy thú vị.
Bỗng Tạ Hành giơ tay với lấy chén canh, vừa chạm vào đã cau mày: “Sao lại để chén thuốc nguội lạnh thế này?”
Giọng hắn lười biếng, nhưng ánh mắt lại tối đi, quét thẳng về phía hai tên gia nhân đang phục vụ Tạ Kỳ.
Chưa kịp bị quở trách, hai gã đã vội vàng bước lên, mặt như đưa đám: “Đại công tử, không phải do bọn tiểu nhân lười biếng! Là do hôm nay công tử nghe nói phu nhân chọn cô nương nào đó để thành thân, liền khóa cửa nhốt bọn tiểu nhân bên ngoài! Bọn tiểu nhân mới vừa được vào đấy ạ!”
Hai gã sắp khóc đến nơi. Vất vả lắm mới có được một Ôn cô nương đến khuyên nhủ Ngũ công tử, còn chưa kịp nói câu nào, biểu tiểu thư đã xông vào quậy phá. Giờ lại đến Đại công tử, đúng là sóng gió không ngừng nghỉ!
“Hai cái thùng cơm!”
Tạ Hành gõ nhẹ xuống bàn, giọng điệu lười nhác nhưng không giấu được bực bội.
“Công tử khóa cửa, chẳng lẽ các ngươi không biết nhảy cửa sổ sao?”
“Tiểu nhân nhớ kỹ, lần sau nhất định sẽ nhảy cửa sổ!”
Hai tên gia nhân đồng thanh đáp, mặt đầy vẻ nghiêm túc học hỏi, như thể vừa lĩnh hội một đạo lý lớn lao.
Ôn Tửu: "…”
Nàng cảm thấy cần phải đánh giá lại con người vị huynh trưởng này. Một người tùy tiện thế này, rốt cuộc đã trải qua những gì để có thể bước lên đỉnh cao quyền lực, trở thành kẻ giết người không thấy máu trong loạn thế như vậy?
Tạ Kỳ nhìn nàng, cười nhẹ: “Huynh trưởng hay đùa, Ôn cô nương xin đừng để bụng.”
Hai gã sai vặt lập tức quay sang nhìn công tử nhà mình, mặt đầy vẻ hoang mang: “Công tử, ngài đang nói gì vậy?”
Từ trước đến nay, đại công tử chưa từng đùa cợt! Hắn lúc nào cũng rất nghiêm túc đấy chứ!