Thiếu niên nói câu này quá bình tĩnh, như thể không phải đang nói về mình mà chỉ đơn thuần kể lại một chuyện chẳng liên quan gì đến hắn. Ôn Tửu bỗng thấy sống mũi cay cay, nhất thời không thốt nên lời.
Kiếp trước, nàng nhìn thấy Tạ Kỳ lần đầu cũng là lần cuối, khi hắn đã là một cái xác lạnh ngắt trên giường cưới. Nàng sợ đến suýt chết ngất, mà Tạ phu nhân lúc ấy thì mặt mày dữ tợn, ép nàng phải chôn theo cùng. Lúc đó, ngay cả mạng mình còn giữ không xong, nàng nào rảnh bận tâm Tạ gia Ngũ công tử này đẹp hay xấu, thiện lương hay độc ác?
Mãi đến bây giờ, Ôn Tửu mới nhận ra, kiếp trước mình sống gần ba chục năm mà vẫn không gả đi, hoàn toàn là tự chuốc lấy. Bỏ lỡ một người tốt như Tạ Kỳ, thử hỏi nàng còn cầu mong tìm được ai tốt hơn?
Tạ Kỳ nhẹ giọng: “Ôn cô nương cứ yên tâm trở về đi, ta sẽ không để mẫu thân làm khó dễ các người đâu.”
Thiếu niên có vẻ đứng không vững, tay chống lên khung cửa run run, có lẽ cũng đang rất căng thẳng. Cuối cùng cũng có người chịu vì hắn mà bước tới, vậy mà chính hắn lại phải tự tay dập tắt hy vọng ấy.
“Ngũ công tử!” Ôn Tửu tiến lên đỡ hắn, nghiêm túc nói: “Nếu Ngũ công tử bằng lòng cưới ta, Ôn Tửu này há có thể không muốn?”
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Ôn Tửu nhìn vào mắt hắn. Đôi mắt ấy trong trẻo như nước, không nhiễm một chút bụi trần.
Mà gương mặt thiếu niên thì đang dần đỏ lên, hơn nữa còn càng lúc càng đỏ hơn. “Ôn… Ôn cô nương… Lời này là thật sao?”
Ôn Tửu cả đời trước từng gặp qua không ít kẻ tham tài, háo sắc, kẻ chạy theo danh lợi cũng đầy rẫy, nhưng một thiếu niên sạch sẽ như tờ giấy trắng thế này, nàng lại là lần đầu tiên thấy.
“Đương nhiên là thật.”
Ôn Tửu gật đầu chắc nịch: “Ngũ công tử có vẻ xem ta quá vô tư rồi. Ôn Tửu chỉ là một nữ nhi bình thường, chưa từng nghĩ phải hy sinh cả đời vì người nhà.”
Tạ Kỳ kinh ngạc nhìn nàng.
Phu tử thường nói “Duy nữ tử cùng tiểu nhân là khó nuôi dạy nhất”, mẫu thân thì vẫn luôn cho rằng hắn quá mềm yếu, hay khuyên nhủ rằng “Càng là nữ nhân nhu nhược thì càng có tâm cơ lợi hại”.
Nhưng Ôn Tửu thì vừa xuất hiện đã nói thẳng rằng nàng không phải người tốt lành gì.
Bàn tay nhỏ nhắn của thiếu nữ nắm lấy tay hắn, da thịt ấm áp, nét mặt nghiêm túc đến lạ.
Ôn Tửu nói: “Ngũ công tử còn chưa từng hỏi ta, làm sao biết ta không muốn gả cho ngươi?”
Tạ Kỳ lập tức đỏ bừng mặt.
Ôn Tửu: “…”
Nàng cảm thấy mình nói rất nghiêm túc, tuyệt đối không phải trêu ghẹo. Nhưng sao phản ứng của Tạ Kỳ lại giống như vừa bị lưu manh đùa giỡn thế này?
Chẳng lẽ vì nàng kiếp trước gần ba mươi tuổi mà vẫn chưa gả đi, nên trên người vô tình mang theo chút khí chất kiểu “khát khao được cưới” hay sao?
“Giỏi lắm, đồ tiểu yêu tinh không biết xấu hổ!”
Một thiếu nữ chừng mười lăm, mười sáu tuổi đột ngột xông vào, vừa thấy Ôn Tửu liền giận dữ quát lớn: “Một kẻ sa cơ thất thế, chỉ nói vài câu ngọt nhạt mà đã muốn bám lấy biểu huynh ta, đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!”
“Lăng Lan… Khụ khụ khụ…”
Tạ Kỳ vừa mở miệng đã ho dữ dội, sắc mặt dần tái nhợt.
“Đừng nóng vội, hít thở đi.”
Ôn Tửu vội vàng vỗ lưng hắn, chờ hắn ổn định hơi thở mới dìu đến ngồi xuống giường.
Lăng Lan cũng bị dọa sợ, muốn chạy đến nhưng lại không dám, chỉ có thể đứng từ xa, ấm ức nói: “Ta nghe dì nói rồi! Con nhỏ sa cơ thất thế này ngay cả ngày sinh tháng đẻ cũng là giả, căn bản không thể xung hỉ cho huynh! Đồ tiện nhân, ăn mặc rách rưới cũng dám lén lút vào phòng biểu huynh ta! Chắc chắn là sợ bị đuổi đi, nên mới…”
“Câm miệng!”
Tạ Kỳ cố nén cơn ho, Ôn Tửu liền đưa khăn tay cho hắn, nhẹ giọng dỗ dành: “Ngũ công tử đừng giận.”
Lăng Lan tức tối giậm chân: “Ở đây đến lượt ngươi lên tiếng à?”
Ôn Tửu ngước mắt, mỉm cười: “Xin hỏi, cô là tiểu thư nào của Tạ gia?”
Tạ gia nam nhiều nữ ít, đến giờ cũng chỉ có một vị tiểu thư tám tuổi.
Còn vị này, chính là cháu gái của đương gia phu nhân, biểu muội của Tạ Kỳ. Dù không phải họ Tạ, nhưng rõ ràng coi Tạ phủ như địa bàn của mình, quyền quản lý còn lớn hơn cả vị tiểu thư kia.
Lăng Lan sững người một lúc, sau đó giận dữ quát: “Ngươi có ý gì? Ta không họ Tạ thì không có quyền chửi ngươi chắc? Có ai không, trói ả tiện nhân này lại ném ra ngoài cho ta!”
Vị tiểu thư kia vừa kêu lên một tiếng, ngoài cửa đột nhiên có một bóng đỏ bay vèo vào, không chệch một li, đập thẳng vào miệng Lăng Lan. Đến khi vật đó rơi xuống đất thì Ôn Tửu mới nhìn rõ. Hóa ra là một quả thạch lựu non vừa kết trái.
Máu rỉ ra từ khóe miệng, Lăng Lan kêu lên đau đớn, ôm lấy miệng lắp bắp không rõ: “... Cho ta...”
Ngay lúc đó, một bóng người cao ráo lướt qua cửa, tà áo đỏ sậm phất nhẹ trong gió.
Thiếu niên ấy bước vào, khóe môi vẽ ra một nụ cười nhàn nhạt, nhưng lời nói lại lạnh đến thấu xương: “Còn để ta nghe ngươi lải nhải trước mặt Tiểu Ngũ lần nữa thì ta cắt lưỡi ngươi ném cho chó ăn.”