Trùng Sinh: Nữ Phú Hào Đệ Nhất Kiều Sủng Nhiếp Chính Vương

Chương 11: Hắn không lấy vợ (2)

Trước Sau

break

Ôn Tửu theo chân Trương quản gia đi một đường vòng vèo, qua mấy cái cầu nhỏ, xuyên qua giả sơn, qua cả một đoạn hành lang cửu khúc dài dằng dặc. Đi suốt một nén nhang, phong cảnh hai bên không cái nào trùng cái nào. Tạ gia đúng là danh gia vọng tộc, giàu đến mức không ai nói được lời nào. Chỉ nghe người già kể lại, dòng họ Tạ từ trăm năm trước đã dọn đến đây, trong nhà toàn làm quan lớn, đếm không xuể. Đến khi chiến loạn nổi lên, cả tộc mới dắt díu nhau về nơi thâm sơn cùng cốc này ẩn cư.

Đi thêm một lúc, Trương quản gia cuối cùng cũng dẫn nàng đến một cái sân tứ hợp viện rộng lớn, đứng trước chính sảnh, chắp tay nói: “Ôn cô nương xin chờ một chút, ta đi mời Ngũ công tử.”

Cửa phòng đóng chặt. Hai gã sai vặt chừng mười mấy tuổi đang sốt ruột ghé sát vào cửa, hạ giọng năn nỉ: “Ngũ công tử, tân nương đến rồi, mau mở cửa đi mà!”

“Ngài còn chưa thay hỷ phục, nếu lỡ giờ lành thì biết ăn nói sao đây?”

“Công tử ơi, mở cửa cứu mạng đi! Ngài không ra, phu nhân mà nổi giận, bọn ta toi đời mất!”

Trương quản gia ho nhẹ một tiếng: “Náo loạn cái gì đấy?”

Hai gã sai vặt lập tức nhào tới, mỗi người níu một bên tay lão, gấp gáp cầu cứu: “Trương thúc! Ngài mau khuyên Ngũ công tử giúp bọn con đi! Hôm nay phu nhân muốn đón Ôn cô nương vào cửa, thế mà công tử lại nhốt mình trong phòng, nói gì cũng không chịu ra! Còn bắt bọn con phải vào thưa với phu nhân, bảo đưa Ôn cô nương về, hắn không lấy vợ!”

Trương quản gia bất đắc dĩ gõ cửa: “Ngũ công tử, Ôn cô nương đã đến, ngài mở cửa gặp nàng một lần rồi hẵng nói.”

Bên trong vọng ra giọng nói khàn khàn, yếu ớt của một thiếu niên: “Ta đã là kẻ sắp chết, hà tất phải làm lỡ dở cả đời người khác? Ta không biết mẫu thân dùng cách gì để tìm một cô nương đến đây, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể thành… Thả nàng về đi… Khụ khụ… Khụ khụ khụ…”

Cơn ho kéo dài làm đám người bên ngoài sốt ruột đứng ngồi không yên.
 
Ôn Tửu cũng thấy lòng mình thắt lại. Nàng bước lên trước, dịu giọng nói: “Ngũ công tử còn chưa gặp ta, sao lại chắc chắn ta không tự nguyện?”

Trương quản gia và hai gã sai vặt nhìn chằm chằm nàng, trong phòng, tiếng ho khan dần dần lắng xuống. Bốn phía chợt trở nên im lặng.

Ôn Tửu kiên nhẫn chờ đợi Tạ Kỳ trả lời. Cách một cánh cửa, nàng cảm nhận được thiếu niên ốm yếu kia đang chậm rãi thay đổi.

Một lúc lâu sau.

Cửa mở.

Một thiếu niên chừng mười lăm, mười sáu tuổi tựa vào cửa nhìn nàng, ánh mắt có chút không xác định, lại có chút chờ mong. Rõ ràng là mùa hè oi bức, hắn lại khoác ba lớp áo, chẳng thấy đổ một giọt mồ hôi nào. Người hắn gầy yếu đến gần như mong manh, làn da nhợt nhạt đến mức mang theo vẻ bệnh tật, nhưng chính điều đó lại càng làm nổi bật gương mặt tuấn tú của hắn.

Ôn Tửu trước nay chưa từng biết, Tạ gia Ngũ công tử – người lẽ ra sẽ thành phu quân của nàng – lại có dung mạo không thua gì Tạ Hành.

Nếu cơ thể Tạ Kỳ tốt hơn một chút, cao lớn hơn một chút, có lẽ hắn cũng sẽ là kiểu “Cưỡi ngựa ỷ tà kiều, mãn lâu hồng tụ chiêu” – một công tử phong lưu nổi danh.

Tạ Kỳ nhìn nàng, chậm rãi hỏi: “Mẫu thân ta ép ngươi đến đây sao?”

Ôn Tửu lắc đầu: “Không phải.”

Tạ Kỳ lại hỏi: “Nhà ngươi có chuyện khó xử à? Nếu có, cứ nói thẳng với ta. Cần bao nhiêu bạc, ta đều có thể cho ngươi. Ngươi cứ cầm tiền về đi, sau này về nhà tìm mối tốt hơn.”

Ôn Tửu mỉm cười: “Chuyện khó xử đã giải quyết xong rồi.”

Nàng đã từng sống gần ba mươi năm, từng gặp đủ kiểu nam nhân, nhưng chưa ai đối xử dịu dàng với nàng như thiếu niên trước mặt. Huống chi, hiện giờ hắn cũng chỉ là một đứa trẻ ngang tuổi nàng.

Tạ Kỳ có chút bối rối, im lặng nhìn nàng hồi lâu, rồi chậm rãi nói: “Từ nhỏ đến lớn, thứ ta ăn nhiều nhất là thuốc. Không thể ra ngoài lúc trời có gió, ánh nắng quá lớn cũng không chịu nổi. Nhà ta cách con phố dài chỉ một bức tường, ta ngày ngày nghe tiếng rao hàng, nghe cô nương bán hoa hát như chim sơn ca, nhưng chưa từng gặp ai xa lạ. Ôn cô nương, ngươi thật sự muốn lấy một người như ta sao?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc