Bạch Thuật trở lại phòng bếp, tay cầm theo chén cơm đậu bỏ vào trộn với nồi canh cá. Đợi đến khi ăn xong mới mỹ mãn về phòng.
Nằm trên chiếc giường rơm, Bạch Thuật sờ sờ cái bụng tròn vo của mình, cảm thấy cả người tràn trề sức lực.
Cậu đến thế giới này đã được hai ngày, hôm nay mới được ăn thức ăn có chứa protein.
Sông trong thôn có rất nhiều cá tôm, về sau cậu sẽ đến đó bắt chúng về để bỏ bụng, nếu ngán thì vào núi bắt thỏ, mỗi bữa có thể ăn thịt cũng không khó.
Thời tiết bây giờ đang là mùa nóng, cậu còn có thể kiếm ăn bằng cách này. Nhưng đợi đến mấy tháng sau, khi mùa đông đến sẽ làm cho sông bị đóng băng, chim thú trong núi cũng trốn đi hết, cậu phải đi đâu để đánh cá bắt thỏ? Chẳng lẽ ngày nào cũng phải cướp đồ ăn của một nhà họ Bạch?
Còn gian nhà dột nát này. . . Bạch Thuật nhìn những lỗ thủng thưa thớt trên nóc nhà, lại sờ sờ đống rơm dưới thân.
Nếu cứ tiếp tục ở lại đây, đợi mùa đông đến cậu chắc chắn sẽ bị chết cóng!
Thừa dịp còn nửa năm mới đến mùa đông, cậu phải nhanh chóng kiếm ra tiền, dọn ra khỏi gian nhà dột nát này của Bạch gia càng sớm càng tốt.
Ngay cả việc làm sao để kiếm tiền, Bạch Thuật cũng đã nghĩ kỹ rồi.
Cậu sẽ dùng một thân bản lĩnh này để đi săn và bắt cá, rồi dùng con mồi đã bắt được để đổi lấy bạc và lương thực.
Chờ khi có đủ vốn, cậu sẽ đi mua ruộng và làm ăn ở các lĩnh vực khác. Với bản lĩnh của cậu, đương nhiên có thể quản lý tốt đời sống của mình.
Khi đã có điều kiện, cậu sẽ cho giống đực kia một cuộc sống giàu có, rồi bày tỏ tâm ý của mình cho y biết. . .
Đợi đến lúc hai người kết làm phu phu, cậu sẽ sinh cho y hai quả trứng. . .
Nghĩ đến đây, Bạch Thuật mỉm cười mỹ mãn, lộ ra một hàm răng trắng, đôi mắt cong lên như mặt trăng trên trời.
Cũng không biết ca nhi ở thế giới này sinh ra loại trứng gì, không biết có giống với nữ nhân không ...
Trong lúc Bạch Thuật đang mặc sức tưởng tượng về tương lai, tại nhà chính, một nhà Bạch tam gia đang lén lút thương lượng làm sao để đuổi Bạch Thử đi.
“Phụ thân, phải làm gì bây giờ!” Bạch Hòa nói với Bạch tam gia: “Bạch Thử này càng lúc càng đáng sợ, lúc nãy còn dám cầm dao chém người. Nếu để nó ở trong nhà nữa, không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu!”
“Con nghĩ ta không muốn đuổi thằng nhãi kia đi à?” Bạch tam gia hừ một tiếng: “Ngay từ đầu khi ta lấy nhà của đại ca, đã lập giấy chứng ngay trước mặt trưởng thôn. Ta phải chiếu cố cho mẫu thân đến khi bà lâm chung, còn phải nuôi Bạch Thử đến khi nó được gả ra ngoài. Bây giờ ta mà đuổi nó đi, vạn nhất nó đi tìm trưởng thôn cáo tội ta không tuân thủ lời hứa. Vậy nhà của Bạch lão gia còn không phải là bị nó cuốn đi một nửa!”
Bạch Hòa trợn trắng mắt: “Chẳng phải chỉ là mấy miếng đất thôi à? Cứ cho nó vài ba mẫu đất đi, đổi lại một nhà chúng ta sẽ được bình yên vô sự.”
Bạch Hòa là một ca nhi, sớm muộn gì cũng phải gả ra ngoài. Dù sao miếng bánh này cũng không rơi được xuống đầu cậu ta, đất có ít đi hay nhiều hơn thì cũng vậy.
“Không thể được!” Bạch Đạo lập tức phản đối: “Mảnh đất này đều là của Bạch gia! Bạch Thử thân là ca nhi, dựa vào đâu mà nó được lấy? Huynh là người đầu tiên không đồng ý!”
Bạch Đạo là nhi tử duy nhất của Bạch tam gia, cũng có nghĩa là, về sau toàn bộ đất mà Bạch tam gia đang giữ đều sẽ thuộc về hắn!
Hắn vừa nói vừa trừng mắt nhìn Bạch Hòa: “Đệ thân là ca nhi, đến tuổi thì vẫn bị gả ra ngoài, ruộng đất trong nhà đương nhiên chẳng là gì với đệ! Đất đã đến tay ta mà còn muốn chia ra? Không có cửa đâu!”
“Huynh!” Bạch Hòa tức đến mặt đỏ mang tai.
“Làm sao, ta nói sai chắc?” Bạch Đạo không chịu thua kém mà lớn tiếng quát.
“Đừng cãi nhau nữa!” Mắt thấy hai huynh đệ sắp nháo nhào lên cãi lộn, Bạch Trâu thị mở miệng nói: “Chỉ cần gả Bạch Thử ra ngoài thì còn sợ phải chia đất cho nó sao?”
Bạch Trâu thị chột dạ đảo mắt nhìn ra ngoài, thấp giọng nói: “Nương đã tới nói chuyện với Vương bà tử rồi. Nhìn ý tứ của bà ta, hẳn là sẽ giúp chúng ta nói đỡ cho Bạch Thử, đến lúc đó chỉ cần chờ Vương Mộc Đầu đến cầu hôn, liền có thể đuổi cái tên sao chổi Bạch Thử này đi.”
Lời này của Bạch Trâu thị, quả thật là đã đụng đến tâm của mọi người, mặt mày của ai nấy đều trở nên hớn hở.
Vừa có thể đuổi được Bạch Thử đi, lại vừa không tốn một đồng một cắc nào. Đã vậy có khi còn thu được sính lễ, nghĩ thế nào cũng thấy có lời.
Nhưng vui vẻ không được bao lâu, đột nhiên Bạch Lý thị ngồi bên cạnh the thé hỏi: “Vậy... vậy nếu Bạch Thử không muốn gả cho Vương Mộc Đầu thì phải làm sao?”
“Đồ ngu cũng không ngu bằng ngươi!” Bạch Trâu thị ghét bỏ liếc mắt nhìn đứa con dâu của mình một cái, hét lên: “Lệnh của phụ mẫu, lời của bà mối, thân là người làm con mà còn dám chối? Nếu nó không muốn, vừa lúc cứ đến tìm trưởng thôn mà nói chuyện. Đến lúc đó lại tìm cái lý do để đuổi nó đi, cũng đâu tính là nhà chúng ta ức hϊếp nó!”
Ngày hôm sau, khi Bạch Thuật tỉnh dậy mặt trời đã treo cao.
Bữa sáng là do Bạch Trâu thị nấu, cậu bưng theo cái chén đi thẳng vào phòng bếp, múc đầy chén cháo đặc ngay trước mặt Bạch Trâu thị, làm bà ta hận đến ngứa răng rồi lại không dám làm gì.
Hiện tại Bạch Trâu thị thấy Bạch Thuật cũng chỉ biết nhịn, yên lặng nghĩ thầm, để xem ngươi đắc ý được bao lâu, đợi lát nữa Vương bà tử đến, ta liền gả ngươi cho gã họ Vương góa vợ kia!
Ăn sáng xong, Bạch Thuật cầm theo lưỡi hái đi tới rừng trúc sau núi.
Lần này, cậu chặt thêm mấy cây trúc, tổng cộng chế được tầm mười mấy ống, dùng dây thừng cột chúng lại rồi cõng lên, đi về phía bờ sông.
Nhiều thôn dân tụ tập lại để gánh nước và giặt quần áo ở bên bờ, số người còn nhiều hơn so với hôm trước.
Các thôn dân đang nhiệt tình bàn tán về chuyện bát quái ngày hôm qua. Thôn Bạch Đường mới có Bá tước tương lai tới ở, còn có cả ca nhi nhà Bạch lão gia kia, hình như là bị điên rồi, nghe nói hồi tối qua thiếu chút nữa đã chém đứt đầu Bạch Trâu thị.
Bạch Thuật thấy nhiều thôn dân như vậy, quả thật như nhìn thấy khách hàng tương lai và đống bạc biết đi.
Bởi vì cậu phấn khích hơi quá, nên đã dùng lễ nghi tối cao của Trùng tộc, giơ cái tay đang cầm lưỡi hái lên cao cao, từ phía xa chào hỏi mọi người.
Các thôn dân còn đang bàn tán rất sinh động cảnh Bạch Thuật cầm dao chém đầu Bạch Trâu thị ra sao, rồi khiến cho Bạch Trâu thị sợ tới tè ra quần thế nào. Liền thấy người trong miệng bọn họ đang giơ lưỡi hái lên với vẻ mặt hung thần ác sát, sải chân bước về phía họ.
“A a a a a ——” các thôn dân sợ tới trắng mặt, không chờ Bạch Thuật lại gần họ đã sôi nổi chạy trốn khắp bốn phương tám hướng.
Một lát sau, bên bờ sông đã chẳng còn lại bao nhiều người.
“Ơ, sao mọi người đi hết trơn vậy?” Bạch Thuật có chút buồn bực nói.
Cậu nhìn xung quanh một vòng, vừa lúc thấy Trần ca nhi ngồi xổm bên bờ sông đang liều mạng bỏ quần áo mới giặt vào chậu, vẻ mặt bối rối hoảng loạn.
“Trần ca nhi, ngươi cũng tới à.” Bạch Thuật đi tới vỗ vỗ bả vai hắn, mỉm cười lộ ra hàm răng trắng.
“Ách... trùng hợp ghê. . . Ta vừa định đi về.” Trên trán của Trần ca nhi toát ra mấy giọt mồ hôi lạnh, gắn gượng chào hỏi với Bạch Thuật.
Sợ cái gì thì cái đó tới, Trần ca nhi vừa mới khấn trời cầu Phật nguyện cho Bạch Thử không nhìn thấy mình, ấy vậy còn bị cậu tới vỗ vai.
Sáng nay hắn mới nghe được tin bát quái của Bạch Thử, nghe nói ca nhi Bạch gia này đã điên rồi, còn mém chút đã chém đứt đầu Bạch Trâu thị!
Nhớ đến hồi sáng hôm qua mình còn nói chuyện với cậu lâu như vậy, Trần ca nhi nghĩ lại mà sợ, lỡ như hôm nay Bạch Thử nổi điên lên, đầu và thân của hắn chẳng phải sẽ mỗi thứ một nơi sao!
“Từ từ rồi hẵn đi.” Bạch Thuật nói: “Ta chuẩn bị đi bắt cá, nếu bắt được nhiều ta lại đưa cho ngươi một ít.”
Về chuyện làm ăn với người dân trong thôn, Bạch Thuật còn có rất nhiều lời muốn hỏi Trần ca nhi. Cậu không ngại dùng mấy con cá để làm thù lao cho đối phương.
Trần ca nhi nghe vậy, lập tức có vài phần do dự.
Hắn rất sợ Bạch Thử, tuy rất muốn chạy đi nhưng nghĩ đến ống lươn hôm qua, tiểu ca nhi nhà mình mới được ăn một bữa thịt.
Giãy giụa một hồi, Trần ca nhi chỉ có thể khuất phục trước cơn thèm ăn, ngồi xuống tại chỗ.
Tuy Bạch Thử rất đáng sợ, nhưng ăn không đủ no mới càng đáng sợ hơn, nghĩ vậy, liền cảm thấy Bạch Thử cũng không dọa người như trong lời đồn mấy.
Bạch Thuật xắn ống quần lên, đem theo ống trúc nhảy vào trong sông.
Tay chân cậu rất linh hoạt, chỉ chốc lát sau đã bắt được vài ống cá tôm.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, mấy con cá đều ngoi đầu lên phơi nắng, việc bắt cá cũng nhẹ nhàng hơn so với ngày hôm qua.
Cậu lấy chậu gỗ của Trần ca nhi đem nước đổ vào một nửa, sau đó mở một ống cá tôm thả vào trong.
Trần ca nhi nhìn mấy con cá trích, tôm sông và hai con cua mai xanh to cỡ một nắm tay mà nuốt nuốt nước miếng.
Bạch Thuật mở miệng hỏi: “Trần ca nhi, thật ra ta có chút việc muốn hỏi ngươi, ngươi nhìn mấy con cá mấy con tôm này xem, nếu muốn bán chúng ở trong thôn, vậy thì bán được bao nhiêu bạc?”