Bạch Hòa đang nói chuyện, cửa viện bụp một tiếng bị người đẩy ra.
Người Bạch gia bị làm cho giật mình, Bạch Trâu thị ló đầu ra xem, thì ra là Bạch Thử về.
Vừa nhìn thấy Bạch Thử, bà ta vội dọn đồ trên bàn lại rồi đem vào phòng ngủ.
Thịt khô và gạo tẻ này đều là loại tốt nhất đấy, nếu mà bị thằng nhãi Bạch Thử này cướp đi, bà ta sẽ đau lòng chết mất.
Bạch Thuật hoàn toàn không nhìn đến Bạch Trâu thị, cậu ngâm nga một bài hát bước vào cửa nhà, đi thẳng đến gian phòng đổ nát của mình.
Hôm nay bắt được cá nên cậu định đem chúng đi hầm canh.
Thật ra cậu muốn ăn cá chiên hay cá kho hơn cơ, tiếc là Bạch gia không có dầu cho cậu nấu.
Giá dầu ở nơi này rất đắt đỏ, đa số người dân trong thôn đều không mua nổi, khi nấu đồ ăn đều là dùng nước đun lên, nếu nhà ai chỉ dùng chút dầu để chiên thôi, toàn bộ người trong thôn đều sẽ nghe được mùi.
Thân thể này cũng ít nước ít mỡ quá, Bạch Thuật sờ sờ bụng mình.
Buổi sáng cậu ăn được mấy chén cháo lớn, đến bờ sông bắt cá hồi lâu bụng đã sớm xẹp lép.
Bạch Thuật xách ống trúc đến cạnh giếng, múc một xô nước lên.
Sau đó đi vào phòng bếp, cầm theo con dao phay ra giếng nước bắt đầu làm cá.
Bạch Trâu thị đợi một lúc, không thấy Bạch Thuật đi vào thì liền ra ngoài thăm dò, thấy cậu dịch cục đá lại ngồi cạnh giếng làm cá. Còn có ba bốn con xếp thành hàng trên mặt đất, bụng bị xé toạc ra cả mà vẫn nhảy tưng tưng.
Nhìn một đống cá trên đất, Bạch Trâu thị nuốt nuốt nước miếng.
Đối với người trong thôn, dù cá không ngon bằng thịt, nhưng dù sao thì nó vẫn được coi là thịt.
Cũng không biết Bạch Thử tìm đâu ra nhiều cá như vậy, một mình cậu ăn thì đúng là lãng phí.
Nghĩ đến đây, Bạch Trâu thị mở cửa đi ra ngoài, nói với Bạch Thuật: “Bạch Thử, ngươi bắt nhiều cá thế này cũng ăn không hết. Hay là chia cho bọn ta mấy con đi.”
Nói xong, Bạch Trâu thị mặt dày cong lưng, không chút khách khí duỗi tay chọn con to nhất.
“Ngươi làm gì thế!” Bạch Thuật gầm lên một tiếng, dùng dao phay chặt trúng con cá cách gần tay của Bạch Trâu thị.
“Ai u ——” Bạch Trâu thị bị dọa cho té xấp mặt, che cái tay may mắn thoát khỏi tai nạn của mình, cả người đổ mồ hôi lạnh.
“Ngươi bị điên à?” Bạch Trâu thị gào thét điên cuồng: “Đồ điên, đồ điên! Ngươi muốn gϊếŧ ta à! Gϊếŧ người! Gϊếŧ người! Tên điên Bạch Thử muốn gϊếŧ người!”
Bạch Trâu thị vừa hét vừa la làng, mấy người Bạch gia lập tức chạy từ ra từ trong phòng.
Kết quả, vừa thấy Bạch Thuật cầm dao trên tay, người nào người nấy quay đầu trốn về lại trong phòng.
Chỉ dám nhô đầu ra cửa sổ mắng người.
Kẻ này một câu: “Bạch Thử, ngươi đúng là tên súc sinh, muốn gϊếŧ thẩm thẩm ngươi sao?”
Kẻ kia một câu: “Thằng nhãi ăn cướp, còn không mau buông dao ra, dám động đến một cọng lông của nương ta, ta liền giao ngươi cho quan viên, bảo họ đập ngươi tới tan xương nát thịt.”
Chửi một trận như vậy, mấy người hàng xóm sống cách vách cũng nghe thấy được.
Người ở thời đại này thích nhất là xem náo nhiệt, vừa nghe có ai muốn gϊếŧ người, lập tức kéo bè dẫn bạn đến vây xem.
Chỉ chốc lát sau, một đám người tụ tập bên ngoài sân Bạch gia, thấy Bạch Thuật và Bạch Trâu thị ở trong viện thì trâu đầu ghé tai bàn luận.
Trong đám đó có người khuyên bảo nói: “Bạch Thử, có chuyện gì thì từ từ nói, gϊếŧ người là phải đền mạng đó. Ngươi vẫn còn trẻ, con đường sau này vẫn còn rất dài, Bạch Trâu thị thì sống được bao lâu nữa, ngươi làm vậy nào có đáng?”
Bạch Trâu thị khó chịu trợn trắng mắt, chỉ muốn tìm ra kẻ nào đã nói mấy lời này.
Bạch Thuật một tay cầm dao phay, nói với Bạch Trâu thị: “Ta cảnh cáo ngươi, về sau mà còn giỡn mặt với ta, đừng hỏi tại sao lưỡi dao này lại ghim vào não ngươi!”
Nói xong cậu còn dơ dao phay lên chặt đôi đầu cá, máu bắn đầy người, trông không khác gì ác quỷ bò ra từ địa ngục: “Thấy con cá này chưa? Còn dám ép ta nữa, kết cục của người sẽ giống với cái đầu cá này!”
Bạch Thuật đã bị Bạch Trâu thị làm phiền muốn chết, liền bày ra vẻ như gϊếŧ thù gϊếŧ địch về phía bà ta, chỉ muốn đuổi người đi thật nhanh, một phát dứt điểm luôn thì càng tốt.
Bạch Trâu thị bị dáng vẻ hung tàn của cậu dọa cho sợ rồi. Bà ta không chút nghi ngờ gì với lời của Bạch Thử, một đao chặt đôi đầu mình.
Bà ta hoảng loạn gật gật đầu, phía dưới một mảnh nóng ẩm, tỏa ra mùi hôi tanh.
Ra là vì quá mức căng thẳng, bà ta bị Bạch Thuật dọa tới mức tiểu ra quần.
“Ha ha ha, tè trong quần, tè trong quần rồi.” Một hài tử tinh mắt nhìn thấy, vội vỗ tay cười nhạo.
Bạch Thuật nhìn Bạch Trâu thị với một ánh mắt ghét bỏ, lớn tiếng nói: “Nhanh cút đi cho ta.”
Bạch Trâu thị lập tức lăn lê bò lết trốn đi.
Thấy không còn náo nhiệt nữa, lúc này đám đông vây xem mới tan đi, Vương bà tử mặt mày tái nhợt đứng ở trong đó. . .
Vốn dĩ bà muốn đến đây để thay Vương Mộc Đầu cầu hôn Bạch Thử, còn chưa kịp đến cửa đã thấy đám đông vây ở ngoài sân Bạch gia.
Vừa thò đầu lại nhìn, đã thấy Bạch Thử cầm một con dao phay lên, cả người nhuốm đầy máu đứng ở trong viện, một tiếng bang vang lên, đầu cá đã bị chặt ra làm hai!
Nhớ lại một màn vừa rồi, Vương bà tử không khỏi rùng mình sợ hãi.
Bà mém chút đã bị mụ Bạch Trâu thị lừa! Bạch Thử kia có chỗ nào tốt, rõ ràng là một tên sát tinh, đã vậy còn dám động dao với thẩm thẩm nhà mình!
Bạch Trâu thị muốn Vương Mộc Đầu cưới Bạch Thử, chẳng phải là muốn đẩy gã vào hố lửa sao? Bà phải nhanh chóng nói cho Vương Mộc Đầu biết mới được, ngàn vạn lần đừng cưới Bạch ca nhi này vào cửa.
Trước khi Bạch Thuật biết chuyện, cái danh người điên của cậu đã truyền ra khắp thôn, mối hôn sự với Vương Mộc Đầu cứ thế mà bị bóp nát từ trong trứng nước...
Bạch Trâu thị không có ai làm chủ cho, chỉ có thể trốn ở trong phòng khóc sướt mướt không chịu ra ngoài gặp ai, ngay cả cơm cũng không làm.
Bụng của Bạch Lý thị đã lớn, lại phải chạy xuống bếp nấu cơm tối cho một nhà họ Bạch.
Nàng mang thai đã được bảy tháng, tay chân bắt đầu trở nên nặng nề, nàng ngồi dưới đất cầm rìu bổ củi, bổ một lúc lâu, cũng chẳng được mấy khúc.
Bạch Thuật đang đặt cái nồi nhỏ bên cạnh để nấu canh cá, thật sự là xem không nổi nữa, lấy cái rìu trong tay Bạch Lý thị, ba chặt hai bổ đã xong, đem rìu bỏ lại trên bếp, nói: “Tẩu tẩu qua kia ngồi đi, để ta giúp ngươi nhóm lửa, bụng đã to vậy rồi mà còn để ngươi đi nấu cơm.”
Tuy Bạch Thuật không ưa gì người Bạch gia, cũng không có cảm tình gì với Bạch Lý thị, nhưng cậu không thích nhìn lão già họ Bạch kia bắt nạt một thai phụ.
Từ khi Bạch Lý thị được gả vào cửa, chưa bao giờ nàng được ăn cùng bàn với bọn họ, trong nhà có đồ ngon thịt ngon gì, trước nay cũng không có phần cho nàng.
Chỉ có lúc mang thai, Bạch Trâu thị mới không hạn chế lượng cơm. Trước kia nàng chỉ cần ăn nhiều thêm một hột cơm thôi, Bạch Trâu thị đã mắng nàng lãng phí thức ăn.
Bạch Lý thị đờ đẫn nhìn Bạch Thuật, cũng không nói lời cảm ơn, chỉ nghe lời ngồi ở một bên, nhìn Bạch Thuật giúp mình nhóm lửa.
Nàng bốc hai nắm đậu và gạo ra khỏi hủ, nghĩ nghĩ, lại bốc thêm một nắm nữa. Xong xuôi, nàng cầm cây quạt nhỏ ngồi ở bên quạt lửa.
Cá được Bạch Thuật bắt rất tươi, mới nấu có một chút đã tỏa ra hương thơm rồi.
Thời buổi này rượu rất quý, chỉ có giới quý tộc mới dùng nó để nấu ăn. Nhưng hành và gừng thì không hiếm lạ gì, nhà nào cũng tự trồng cả.
Bạch Thuật đi ra ruộng Bạch gia hái một ít hành lá và vài củ gừng, đem chúng cắt nhỏ rồi thả vào trong nồi, lại bỏ thêm chút muối, mùi tanh đã bị át đi, chỉ để lại mùi thơm tươi ngon của cá.
Đôi mắt của Bạch Lý thị đã dán chặt vào nồi canh cá, nước miếng trong miệng chảy ròng.
Bạch Thuật thấy bộ dáng này của nàng, lắc lắc đầu, múc nửa chén canh vào trong cái chén gốm, bỏ thêm một miếng cá nhỏ vào rồi đưa cho Bạch Lý thị: “Ăn đi.”
Bạch Lý thị nhận lấy, cũng không chê nóng, ngấu nghiến ăn sạch chén canh cá.
Thấy cơm đậu trong lò đã gần chín, Bạch Thuật lấy thêm một cái chén, múc cho đầy ắp, không nói lời nào đặt xuống đất, đi tới ôm luôn cái nồi rồi rời đi.
Chỉ chốc lát sau, Bạch Thuật nghe thấy tiếng mắng chửi của Bạch Trâu thị vang ra từ trong nhà chính: “Bảo ngươi đi nấu chút cơm cũng làm không nên thân, còn bị cái tên đáng chém ngàn đao kia cướp đi. Bản thân thì thảnh thơi ăn cá, còn ăn luôn cả cơm đậu của bọn ta, có thấy xấu hổ không hả!”
Bạch Thuật buông chén xuống, xách theo con dao phay đi ra ngoài, phập một tiếng chém mạnh vào cửa gỗ nhà chính.
Tiếng mắng chửi của Bạch Trâu thị dừng lại, cả sân đã trở nên yên tĩnh.