“Tạ..... Tạ công tử.” Bạch trưởng thôn thấy Tạ Hòe Ngọc, khẩn trương đến mức nói lắp.
“Trưởng thôn.” Tạ Hòe Ngọc tùy ý chắp tay, nhận lấy trứng gà và rượu đưa cho Tiểu Thụ, sau đó sai tôi tớ đi lấy thịt khô, gạo và những món có cùng giá trị khác ra đáp lễ trưởng thôn.
Thấy các thôn dân vẫn chưa chịu rời đi, y quay người nói với Tiểu Thụ mấy câu rồi cười nói với mọi người: “Vì để giữ đạo hiếu với tổ mẫu nên ta sẽ ở đây trong vòng ba năm, về sau sẽ là hàng xóm của mọi người. Thế này đi, phàm là người trong thôn, mỗi hộ sẽ được nhận một cân gạo tẻ, một cân thịt khô và ba cân đậu. Sau khi nhận được đồ thì xin mời mọi người rời đi để tôi tớ nhà ta tiện làm việc.”
Vừa dứt lời, Tiểu Thụ liền đứng sang một bên lớn tiếng gọi mọi người tới xếp hàng.
Nghe thấy có thể nhận được đồ gì đó, các thôn dân lũ lượt xếp thành một hàng trải dài ra ruộng, chừa lại một khoảng trống ở trước cửa Tạ gia trang.
Tôi tớ Tạ gia đều đã có kinh nghiệm, Tạ Hòe Ngọc vừa ra lệnh thì lập tức việc ai người nấy làm, có người tự giác cầm một cái cân ra. Ước lượng một cân gạo tẻ, một cân thịt khô và ba cân đậu, sau đó dùng giấy dầu gói lại rồi cho vào một cái hộp đựng.
Cũng không thể tùy ý phát đồ cho người đến nhận, mà phải cẩn thận hỏi rõ thông tin rồi ghi chép lại, mỗi một hộ chỉ được cho phép nhận một lần.
Ban đầu Bạch Trâu thị còn muốn chơi ăn gian, định đi nhận thêm một lần nữa, thế là bà ta thúc giục Bạch Đạo đi xếp hàng vào lần khác, kết quả bị người ở đằng trước hỏi ra, làm náo loạn tới mức chật vật.
Bạch Trâu thị không cảm thấy gì cả, nhưng Bạch Hòa đã mặt mày đỏ bừng, cậu ta e lệ liếc nhìn Tạ Hòe Ngọc một cái, kéo mẫu thân mình chạy mất.
Bạch Thuật ngồi ở trên cây, nhìn mọi người lần lượt nhận đồ rời đi.
Chờ đến khi tôi tớ Tạ phủ bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, cậu mới nhảy từ trên cây xuống, xách theo hai ống trúc gọi Tiểu Thụ đang định đi vào trong viện: “Tiểu Thụ, từ từ đã.”
Tiểu Thụ quay đầu lại, thấy người mặc hắc y đứng ở ngay phía cửa, vừa thấy mình thì liền nhe miệng cười, lộ ra hàm răng trăng trắng, nhìn kỹ lại, giữa mày của người nọ còn có một nốt lệ chí màu đỏ, ngoài ca nhi vừa gặp ngày hôm qua thì còn ai vào đây?
“Sao lại là ngươi nữa!” Tiểu Thụ vừa thấy cậu là nhớ ngay tới hôm qua, cái người mà cứ dây dưa mãi không buông, còn đi theo sau xe ngựa tới gần nửa dặm đường.
“Thiếu gia nhà ngươi có ở đó không?” Bạch Thuật hỏi: “Ta tới đây muốn cảm ơn y.”
Vừa rồi khi tôi tớ còn đang phát đồ, Tạ Hòe Ngọc đã đi vào rồi, cậu còn định tận tay đưa lễ vật cho y cơ.
“Thiếu gia nhà ta là người ngươi muốn gặp là gặp sao?” Tiểu Thụ nghiêm mặt muốn đuổi người đi.
Kẻ này tám phần là muốn tới ăn vạ, trước kia ở trong phủ Tạ gia, loại người như này hắn gặp nhiều rồi.
“Vậy ngươi giúp ta đưa thứ này cho y đi.” Bạch Thuật nói, đem hai ống trúc nhét vào trong ngực Tiểu Thụ.
“Cái gì thế!” Tiểu Thụ bị động tác bất thình lình của cậu dọa sợ. Chờ khi hắn phản ứng lại, ca nhi mới vừa đứng đây đã chạy đi xa tít.
Hắn cúi đầu nhìn kỹ, thấy hai ống trúc chứa đầy tôm và cá trắm đen, chúng được ngâm trong nước sông nên còn rất tươi.
Hình như thiếu gia nhà mình cũng rất thích ăn mấy loại thủy sản này, Tiểu Thụ nghĩ một hồi liền đem hai ống trúc này đi vào phòng bếp, giao cho nữ đầu bếp, dặn nàng chế biến kỹ một chút.
Chạng vạng tối, Tạ Hòe Ngọc đi vào phòng ăn, vừa nhấc đôi đũa lên đã thấy một bàn đầy cá tôm.
Nào là cá kho, đậu hủ canh cá, còn có cả tôm chiên, mấy món này trông vừa đẹp mắt lại ngon miệng, vừa vặn kính thích khẩu vị của Tạ Hòe Ngọc, y bất giác ăn nhiều thêm một chén nữa.
Sau khi ăn xong, Tạ Hòe Ngọc gọi nữ đầu bếp tới hỏi chuyện.
Lúc đầu y còn tưởng là do đầu bếp đến sông của thôn mua, còn đang định bảo nàng sau này nhớ mua nhiều một chút.
Ai ngờ y vừa mới nhắc tới, nữ đầu bếp đã nói: “Công tử đừng làm khó tiểu nhân, mấy thứ này đều là do Tiểu Thụ đưa, chứ tiểu nhân nào biết đi mua ở đâu”
Tạ Hòe Ngọc nhíu mày, y nhớ rõ hôm nay Tiểu Thụ không có ra ngoài, đương nhiên không thể đi mua số cá tôm này.
Y gọi Tiểu Thụ tới hỏi, mới biết là do ca nhi gặp ở giữa đường hôm qua đưa tới.
“Vậy ca nhi kia đâu? Ngươi cứ để y đi như vậy sao?” Tạ Hòe Ngọc hỏi.
“Không để y đi? Chẳng lẽ còn phải giữ y lại sao?” Tiểu Thụ lộ ra vẻ mặt buồn bực: “Thiếu gia, ta thấy ca nhi kia không có ý tốt đâu, người ta có câu vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*!”
(*) Không có việc gì mà lại ân cần, không phải trộm thì cũng là cướp.
“Câm miệng.” Tạ Hòe Ngọc nói, vẻ mặt có chút nghiêm túc.
Tiểu Thụ giật mình, không dám hé miệng nữa. Rất ít khi hắn thấy thiếu gia nổi giận, không ngờ hôm nay lại vì một ca nhi xa lạ mà khiển trách hắn.
Thấy vẻ mặt tủi thân của Tiểu Thụ, Tạ Hòe Ngọc thở dài, kiên nhẫn nói: “Ngươi cũng gặp ca nhi ngày hôm qua rồi đấy, y vì đói mà ngất xỉu ở bên đường, có thể thấy được ngay cả cơm y cũng không có để ăn. Cuộc sống đã khó khăn như vậy, nay còn đem nhiều đồ thế này đến tặng là đã rất có lòng.”
Dứt lời, y hơi suy nghĩ một lát nói: “Nếu lần sau ngươi thấy y, cứ giữ người lại đãi một bữa cơm. Nếu y lại đem đồ gì tới thì ngươi cứ chiếu theo giá thường đưa bạc cho y.”
Sau khi đuổi Tiểu Thụ đi, Tạ Hòe Ngọc lắc đầu cười. Thế đạo gian khổ, cuộc sống của ca nhi kia trôi qua không mấy tốt đẹp. Khi gặp được người như vậy y sẽ không ngại ra tay giúp đỡ, còn con đường sau này của người nọ ra sao, cũng chỉ đành tùy vào ý trời.
Trên đường về nhà, Bạch Thuật cứ như đang đi trên mây, từ trong ra ngoài đều cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Tuy hôm nay không được nói chuyện với giống đực kia, nhưng cậu cũng đã gặp được y, biết họ của y, đưa đồ cho y.
Giống đực đó còn nói sẽ ở đây trong ba năm. Ba năm, cũng đủ để cậu biểu đạt lòng mình.
Khi Bạch Thuật đang đi, bên đường đột nhiên có người gọi tên cậu.
Bạch Thuật dừng chân, nghi ngờ nhìn nam tử trung niên mặt xám mày tro trước mặt.
Sau lưng gã còn có ba đứa bé trai, đứa lớn nhất mới tầm sáu bảy tuổi, đứa nhỏ nhất nhìn qua chưa đến ba tuổi được nam tử ôm vào lòng.
Bạch Thuật cẩn thận tìm kiếm trong ký ức của nguyên thân, nhưng đối với một nhà bốn người này không có một chút ấn tượng, cũng không rõ đối phương gọi cậu lại là có chuyện gì.
“Bạch Thuật, ngươi. . . Cái này cho ngươi.” Nam tử trung niên nói, mò trong ngực một lát rồi móc ra một bao đậu rồi cẩn thận mở ra.
Mấy hạt đậu này là vừa được nhận từ Tạ gia trang, nam tử mở bao giấy dầu ra, cẩn thận bốc một nắm bên trong đưa cho Bạch Thuật, nói: “Lại đây, cho ngươi ăn này.”
Nam hài sau lưng gã vừa nghe đến chữ ăn liền gào khóc: “Phụ thân, con cũng muốn ăn!”
“Con cũng muốn, con cũng muốn!”
“Oa —— ăn ăn……”
Bạch thuật: “. . .”
Giống đực này. . . mấy hạt đậu bé tí xíu như vậy, đến nhét kẽ răng cho cậu cũng không đủ.
Cậu nhận lấy đậu rồi xòe tay ra, đặt ở trước mặt ba đứa nhỏ, nói với chúng: “Đây, mấy nhóc ăn đi.”
Ba đứa nhóc lập tức đoạt sạch đậu trong tay cậu, ngấu nghiến ăn rộp rộp.
Nam tử trung niên thấy rất xấu hổ, có chút ngượng ngùng nói với Bạch Thuật: “Tiểu hài tử không hiểu chuyện, tại bọn nó thèm quá.”
“Không sao.” Bạch Thuật không cho là đúng nói: “Hài tử nào cũng vậy cả.”
Nói xong, cậu chào tạm biệt với gã rồi rời đi trước.
Nam tử trung niên đứng một chỗ nhìn bóng lưng cậu, có hơi ngây người, gã cắn chặt răng, xoay người đi hướng ngược lại.
Sáng hôm sau, đường tỷ Vương bà tử của Vương Mộc Đầu bất ngờ tìm được gã, bàn với gã chuyện hỏi cưới Bạch Thử.
Tuy Bạch Thử là ca nhi nhưng lớn lên lại không khác gì nam nhân, đã vậy còn mới bị người ta từ hôn.
Ai trong thôn cũng biết, cậu là kẻ không gả được cho ai, Vương Mộc Đầu thẹn quá hóa giận, không chút suy nghĩ đã từ chối.
Sau lại được Vương bà tử khuyên nhủ, liệt kê ra những chỗ tốt khi cưới Bạch Thử. Vương Mộc Đầu nghe bà phân tích một hồi, đáy lòng cũng có vài phần dao động, nhưng vẫn chưa hạ được quyết tâm.
Không ngờ chiều nay lại tình cờ gặp được Bạch Thử ở trên đường.
Khi tự mình thấy Bạch Thử rồi, Vương Mộc Đầu mới đột nhiên phát hiện, tướng mạo trông như nam nhân cũng không quá khó tiếp nhận.
Mặc dù Bạch Thử chẳng mềm mại như ca nhi, nhưng ngũ quan lại tuấn tú, phong thái khiến người ta thấy rất thoải mái, so với dáng vẻ đánh phấn như nữ nhân của ca nhi bình thường thì thuận mắt hơn nhiều.
Hơn nữa vừa rồi cậu còn đối xử với hài tử gã khá tốt, tâm địa cũng rất lương thiện. Vương Mộc Đầu nghĩ vậy, cảm thấy cưới Bạch Thử cũng rất tốt.
Gã lập tức hạ quyết tâm, quay người đi về phía nhà của Vương bà tử, muốn để đường tỷ thay gã đến cầu hôn.
Tại Bạch gia, Bạch Trâu thị xử lý số lương thực được nhận, lại cắt một khối thịt khô ở nơi béo nhất, chuẩn bị làm món thịt hấp cho bữa tối của Bạch tam gia.
Bạch Hòa nhăn mặt ngồi ở trước bàn, mở miệng trách cứ Bạch Trâu thị: “Nương, đều do hôm nay người cứ một hai bắt ca ca đi lấy đồ thêm một lần nữa, hại cả nhà chúng ta mất hết mặt mũi, Tạ công tử kia sẽ thấy chúng ta là dạng người gì?”
“Nương làm sao biết được ca của con sẽ bị phát hiện.” Bạch Trâu thị không vui nói: “Lại nói, con quản y nghĩ gì về chúng ta làm chi. Dù sao cũng có được nói chuyện với y đâu, nhận đồ là được rồi.”
“Đúng thế.” Bạch tam gia vỗ bàn nói: “Sao cứ trách nương con thế hả? Đúng là càng lớn càng không hiểu chuyện. Với cả, Tạ công tử gì kia cũng thật keo kiệt, phát có tí đồ còn muốn hỏi rõ từng hộ từng nhà, phủ Bá tước bất quá cũng chỉ có thế.”
“Phụ thân với nương thì biết cái gì! Người ta chính là Bá tước tương lai, dù có địa tô của mấy nông hộ trong thôn thì làm sao chứ, phụ thân không thấy ngay cả trưởng thôn cũng phải tặng lễ vật cho y sao.” Bạch Hòa nói: “Lại nói, y còn muốn ở thôn Bạch Đường này ba năm đấy. Nếu người ta có không có ấn tượng tốt với mình, về sau làm sao qua lại được.”
“Đệ còn muốn lui tới với Bá tước tương lai?” Bạch Đạo lớn tiếng nói: “Đừng nói là đệ coi trọng Tạ công tử đó nha? Đệ đã có Lý Tam Lang rồi, người ta cũng là một tú tài đấy, về sau nhỡ mà trúng cử làm quan, tiền đồ vô lượng biết nhường nào, vẫn nên thực tế một chút mới tốt.”
“Phụt ——” Lý thị đứng ở góc tường, không nhịn được ôm bụng cười phá lên.
“Cười cái gì mà cười!” Bạch Hòa trợn trắng mắt, sắc mặt lập tức sa sầm.
Trước khi gặp được Tạ công tử, ban đầu còn thấy Lý Tam Lang rất tốt. Chẳng qua thấy được ngọc rồi sao còn coi trọng mắt cá, có Tạ gia phủ Bá tước so sánh, Lý Tam Lang liền thành cây dại ngọn cỏ bên đường không lên nổi được mặt bàn.
“Người như Lý Tam Lang, mọi người còn chưa rõ tính hắn sao?” Bạch Hòa nói: “Phụ thân hắn chỉ một lần đã thi đỗ tú tài, hắn thi hai lần mới đỗ, có quỷ mới biết về sau có trúng cử hay không.”
“Hiện giờ Tạ công tử tới đây là để giữ đạo hiếu với tổ tông, đây chính là cơ duyên ngàn năm có một, người thường dù muốn cũng không có được đâu. Nếu ta có cơ hội được y coi trọng, dù chỉ được làm tôi tớ, vậy cũng đã mạnh hơn khi đi theo Lý Tam Lang rồi. Có Tạ gia chống lưng, về sau cả nhà ta một tay che trời ở cái thôn này.” Bạch Hòa ngón tay lên, nói với Bạch tam gia: “Nói không chừng phụ thân còn được làm trưởng thôn nữa.”
Vừa nghe đến hai chữ trưởng thôn, tròng mắt Bạch tam gia đảo vòng, trong lòng không khỏi ngứa ngáy.
“Này. . . Nếu chuyện không thành thì sao? Lý Tam Lang phải làm gì bây giờ?” Bạch Trâu thị vẫn có chút lo lắng.
“Bên Lý gia cứ giữ quan hệ này trước, dù sao bọn họ cũng có chính thức cầu hôn chúng ta đâu. Chỉ cần chúng ta không nói gì, Lý Tam Lang làm sao biết được. Nhỡ như Tạ công tử chướng mắt nhà chúng ta, vậy ta liền gả cho Lý Tam Lang.”