Đợi khi Điền tú nương rời đi, nhóm thôn phụ mới bắt đầu sôi nổi bàn tán, các nàng đều có chút kích động.
Mồm mép Điền tú nương lợi hại không ai bằng, từ trước đến nay vẫn luôn ngang ngược tung hoành trong làng, không ngờ hôm nay lại bị Bạch Thử tóm gọn.
Trần ca nhi nhìn Bạch Thử, mang theo lời thấm thía hạ giọng nói: "Bạch Thử, ta biết ngươi vẫn luôn chịu ủy khuất, nhưng chúng ta chỉ là ca nhi, gặp phải vấn đề gì thì cũng nên nhường nhịn ba phần, nếu chuyện gì cũng kêu đánh đòi gϊếŧ, một khi truyền ra ngoài người sai vẫn sẽ luôn là ngươi."
Trần ca nhi lớn lên không mấy ưa nhìn, nên không thể gả cho một nam nhân tốt, chỉ có thể thành thân với một tên nhà nông bần cùng, trong nhà có mỗi ba mẫu ruộng khô làm tài sản, một năm chưa chắc có thể ăn được một miếng thịt.
Hàng ngày hắn đều đến bờ sông may áo giặt đồ, nhóm lửa nấu cơm, lúc rảnh thì theo tướng công đi ra đồng làm ruộng, sau 5 năm mới miễn cưỡng sinh được một ca nhi, cuộc sống không mấy dễ dàng.
Bạch Thuật biết hắn là vì muốn tốt cho mình, tuy không đồng ý với quan điểm của đối phương lắm, nhưng vẫn gật gật đầu nói: "Ta biết rồi, cảm ơn ngươi đã nhắc nhở."
Nói xong, cậu đem những ống trúc khác đặt ở trên bờ, chỉ xách theo một ống đi xuống bắt cá.
Sông ở trong làng chỉ rộng khoảng mười mét, mực nước không sâu, chỉ đủ để một chiếc thuyền nhỏ đi qua.
Bạch Thuật đứng ở bên bờ, xắn ống quần đến đầu gối, cũng không đến chỗ quá sâu.
Nước sông trong vắt, lúc này vẫn đang là mùa lũ nên có rất nhiều cá tôm.
Bạch Thuật tìm được một chỗ có đá ngầm lớn, đứng ở trên đó bắt cá bắt tôm đang bơi dọc theo dòng nước.
Mấy con cá nhỏ trong sông bơi rất nhanh, người thường khó mà dùng tay không bắt được, nhưng Bạch Thuật không phải người bình thường, cậu là chiến thần mạnh nhất Trùng tộc.
Tuy hiện tại thân thể đã thay đổi nhưng phản xạ cơ bản vẫn còn. Mỗi tay cậu bắt được một con, động tác vô cùng lưu loát, chỉ chốc lát sau đã bắt đầy được một ống cá trắm đen.
Bạch Thuật cầm ống trúc đi đến trước mặt Trần ca nhi: "Trần đại ca, ngươi giúp ta trông ống cá này được không?"
Trần ca nhi có chút sửng sốt, vừa cúi đầu nhìn xuống, không khỏi kinh ngạc kêu lên: "Sao mới đó mà ngươi bắt được nhiều cá quá vậy!"
Những lời của Trần ca nhi đã thu hút sự chú ý của những người khác. Rất nhiều thôn phụ đến vây xem, nhìn ống trúc trong tay Bạch Thuật đều thấy có chút ngạc nhiên.
Sao kỹ năng bắt cá của Bạch Thuật lại giỏi quá vậy, trước kia nào thấy cậu bắt cá bao giờ, chẳng lẽ là thâm tàng bất lộ?
Các nàng sôi nổi khen ngợi Bạch Thuật, có vài người muốn được cậu dạy cho kỹ xảo bắt cá liền quấn lấy cậu năn nỉ.
Bạch Thuật kiên nhẫn giảng dạy cho các nàng, nhưng khi họ tự mình thực hành thì vẫn để cho mấy con cá tuột mất khỏi tay.
Cuối cùng những phụ nhân đó đành phải bó tay bỏ cuộc, chỉ có thể ngưỡng mộ nhìn Bạch Thuật lưu loát bắt được thêm một ống cá, một ống tôm sông, còn có cả một ống lươn.
Bạch Thuật thấy cũng đủ rồi vì vậy liền dừng lại, đem ống lươn đưa cho Trần ca nhi, nói: "Cảm ơn ngươi đã trông đồ giúp ta, cái này cho ngươi đem về nhà."
Lươn có mùi tanh của bùn nên phải dùng rượu để khử mùi, rượu của nhà họ Bạch đều bị Bạch Trâu thị giấu đi hết trơn, cậu cũng lười tìm, còn không bằng đưa cho Trần ca nhi xem như báo đáp chuyện vừa nãy hắn nói đỡ cho cậu.
"Vậy thì... Ta không khách sáo nhé." Trong ánh mắt ngưỡng mộ của những người khác, Trần ca nhi nhận ống lươn cậu đưa.
Đã hơn một năm rồi hắn chưa được ăn thịt, ca nhi trong nhà vẫn hay ồn ào kêu đói, đương nhiên sẽ không khách khí với đồ ăn được người ta cho.
Hắn nói với Bạch Thuật: "Sau này có chuyện gì thì cứ đến nhà tìm ta, nếu có thể giúp ta chắc chắn sẽ không làm cho qua loa."
Bạch Thuật gật đầu, cậu không mấy thân quen với người ở trong thôn, chỉ biết được một chút từ trong kí ức của Bạch Thử. Có một số việc quả thật cần phải đi hỏi người dân bản địa.
Lúc hai người đang nói chuyện, đột nhiên có người chạy băng băng từ đường nhỏ ven bờ qua, vừa chạy vừa la lớn: "Mau đến xem! Mau đến xem! Có một đoàn người đi đến thôn ta, còn nâng theo rất nhiều đồ, bọn họ đang đi đến phía đông trong thôn!"
Nghe thấy lời người này nói, toàn bộ thôn dân ở bờ sông đều ồ lên, các nàng buông hết việc trong tay, liều mạng chạy đến phía đông của thôn, tốc độ nhanh đến mức khiến Bạch Thuật phải kinh ngạc.
Trong niên đại không có TV, không có internet, cuộc sống của mọi người trải qua rất nhạt nhẽo, thú vui tiêu khiển ít đến đáng thương.
Chỗ nào mà có náo nhiệt, tất cả mọi người sẽ lũ lượt kéo đến xem, sau đó sẽ lấy làm đề tài bàn tán mấy tháng trời trong thôn.
Nếu ai không đi xem náo nhiệt, thế thì sẽ mất đi tiếng nói chung, không chỉ bị người ta khinh bỉ mà còn bị gọi là thứ nông cạn, ngay cả nói cũng bị cấm há mồm.
Trần ca nhi vội nói lời tạm biệt với Bạch Thuật, xách ống trúc chạy theo mọi người.
Bạch Thuật có chút cạn lời, cũng không định đi xem náo nhiệt gì kia.
Quanh quẩn trong đầu cậu bây giờ, chỉ toàn là hình ảnh của giống đực mình nhìn thấy hôm qua, thế là cậu xách theo mấy ống trúc trở về Bạch gia.
Người Bạch gia có lẽ đã đi xem náo nhiệt hết rồi, trong viện trống vắng không một bóng người. Bạch Thuật cất ống trúc chỉ chứa mấy con cá linh tinh hỗn tạp vào phòng mình, tay đem theo ống cá trắm đen và tôm sông bước ra ngoài.
Cậu chậm rãi đi đến nhà của giống đực kia, dọc đường thấy có người đang đỡ người già đổ xô chạy về phía trước.
Bế theo một đứa bé rồi chạy đi như điên thì chẳng tính là gì, khoa trương nhất là một bà lão tóc đã bạc phơ, chắc là do chân cẳng không tiện đi lại, đứa con trai đã ngoài bốn mươi cõng bà suốt một đoạn đường.
Bà lão run như điên, đã vậy còn không quên thúc giục nhi tử mình: "Nhanh lên, nhanh lên, không đến kịp bây giờ."
Bạch Thuật: "......"
Cậu đi đến phụ cận trang viên lần trước, liền thấy tầng tầng lớp lớp người đến vây xem.
Cả một thôn cộng lại chỉ có mấy trăm đầu người, vậy mà đến xem thì hết gần một cái thôn, nhưng điều đáng nói hơn là, chỗ náo nhiệt kia thế mà lại là trang viên của người nọ.
Bạch Thuật nhíu mày, cảm thấy có chút lo lắng. Chẳng lẽ giống đực kia xảy ra chuyện gì rồi?
Cửa ra vào của trang viên đã bị vây chặt như nêm cối, Bạch Thuật không thể thấy được chuyện gì xảy ra ở bên trong, đành phải tìm cây đại thụ gần đó, ba chân bốn cẳng bò lên.
Ghé trên nhánh cây cao nhìn xuống, Bạch Thuật mới thấy được tình cảnh ở bên trong.
Hóa ra trang viên không xảy ra chuyện gì bất thường, chẳng qua trên sân được đặt rất nhiều rương gỗ. Còn có mấy chục gánh gạo tẻ, thịt gà thịt ngỗng khô, trứng gà, đậu và những thứ khác.
Một đám tôi tớ mặc y phục xám màu đi tới đi lui nâng rương gỗ vào trang viên, thiếu niên tên Tiểu Thụ ở bên ngoài cửa chỉ huy.
Bốn người Bạch gia đang đứng ở hàng đầu tiên, Bạch Lý thị đỡ bụng nhìn chăm chăm gánh thịt khô, lẳng lặng chảy nước miếng.
Trong đám đông cũng có không ít người giống nàng ta, họ đều đang nghị luận rất sôi nổi.
Bạch Thuật còn nghe thấy một oa nhi bảy tám tuổi nói, nhiều trứng gà và thịt khô quá, còn nhiều hơn so với nhà của trưởng thôn nữa. Cho dù ba ngày ăn một khối thịt, một năm ăn cũng chẳng hết đi?
Đối với nó, ba ngày mà ăn được một cục thịt, đó quả thật là một cuộc sống thần tiên.
"Trưởng thôn tới, nhường đường một chút, nhường đường một chút." Bạch Thuật nghe thấy có kẻ hô to trong đám người.
Các thôn dân tự động tách ra hai bên, chừa lại một lối đi, trưởng thôn của thôn Bạch Đường, Bạch Bảo Sơn từ lối đi này tiến vào.
Lão một tay xách theo bầu rượu, một tay cầm một sọt trứng gà, đảo mắt nhìn một vòng mấy gánh trứng gà ở trước cửa.
Bạch trưởng thôn có chút ngượng ngùng khụ một tiếng, tiến lên một bước, khom người ở trước mặt Tiểu Thụ, cung kính nói: "Vị này hẳn là Tạ công tử của phủ Bá tước (*), chào ngài."
Vừa dứt lời, cảm thấy vẫn chưa đủ thành kính, thế là đem bình rượu và sọt trứng gà trên tay nâng lên.
Sắc mặt Tiểu Thụ cứng đờ, cau mày mắng: "Lão mù lòa này là ai, ngươi để mắt ở đâu vậy hả, ta là thư đồng của Tạ gia, một thân y phục này của ta nhìn giống Tạ thiếu gia lắm à!"
Cái mặt già của Bạch trưởng thôn đỏ lên, bị mắng đến mức suýt không tìm được bậc thang leo xuống, lão vội giải thích: "Ta là Bạch Bảo Sơn, trưởng thôn của thôn Bạch Đường, làm phiền ngài báo cho Tạ công tử một tiếng. Nếu sau này công tử có chuyện gì thì xin hãy phân phó cho tiểu nhân một tiếng, tuyệt đối không dám chậm trễ."
Nơi này là đất phong của Tạ gia, nhà cũ trước kia của Tạ gia cũng ở chỗ này.
Tuy lão là trưởng thôn, nhưng mỗi năm ngoại trừ nộp thuế, đếm đi đếm lại cũng chưa thấy người của phủ Bá tước được mấy lần, càng đừng nói là gặp qua đại thiếu gia Tạ gia.
Lão thấy da dẻ thiếu niên này trắng nõn, y phục tinh xảo chỉnh tề, đã vậy còn chỉ huy tôi tớ đi tới đi lui liền tưởng là Tạ công tử, không ngờ lại làm ra trò cười.
Các thôn dân đang vây xem nghe được hai chữ Bá tước, lập tức sợ tới ngây người, cảm thấy một chuyến mình tới đây thật sự quá đáng giá.
Đó là đại thiếu gia phủ Bá trước đấy, về sau sẽ là người kế thừa tước vị!
Nếu được tận mắt nhìn thấy tương lai của Tạ gia, cũng đủ để họ bàn tán cả đời!
Nghe người này nói mình là trưởng thôn, Tiểu Thụ cũng có đôi chút ngại ngùng, vội chạy vào tìm Tạ Hòe Ngọc.
Một lúc sau, một người thân thẳng như ngọc đi ra, trên tay cầm một quyển sổ sách. Đúng là Tạ Hòe Ngọc chân chính.
Y mặc một thân y phục màu xanh đen, tóc tùy ý búi ra sau đầu, quần áo mộc mạc giản dị, không xa hoa như Trịnh phú hộ.
Nhưng chỉ cần đứng ở nơi đó, lại có một khí chất phong nhã, vừa nhìn đã biết là người không phú cũng quý, đứng chung một chỗ với Tiểu Thụ tuyệt đối sẽ không bị nhận nhầm.
Đẹp trai quá má ơi! Bạch Thuật chăm chú nhìn Tạ Hòe Ngọc, giống đực này đẹp muốn xĩu, cậu có ngắm thế nào cũng không đủ.
Cũng như cậu, trong thôn còn có một vài cô nương và ca nhi vẫn chưa thành thân.
Trước đây, họ thấy Lý Tam Lang trong thôn thi đỗ tú tài, còn cho rằng đó là nam nhân tốt nhất, nào biết lại gặp được Tạ công tử đẹp như trích tiên.
Một đám mặt đỏ tim đập xoắn tay xoắn chân. Mà Bạch Hòa đứng ở đầu hàng còn thừa dịp Tạ Hòe Ngọc nhìn lướt qua, quăng một cái mị nhãn tới.
..........
(*) Thời Tây Chu, chính quyền Thiên tử vẫn còn rất mạnh, hệ thống chư hầu phân thành ngũ đẳng: Công, Hầu, Bá, Tử và Nam.
Địa vị khác nhau thì mang một "tước" khác nhau.
Sang thời Chiến quốc, các nước đã tự xưng Vương, ngũ đẳng tước chỉ còn lại trên danh nghĩa.