Bạch Thuật trở về gian phòng đổ nát của mình, đặt mông ngồi trên đống rơm rồi bình thản dùng bữa, mặc kệ cả nhà Bạch tam gia đang mắng chửi mình ở bên ngoài.
Dưới ánh trăng dịu nhẹ, cậu vui vẻ ăn hết chén cơm đậu, mùi vị của nó không được ngon lắm, rất khô khan, so ra thì không ngon bằng món bánh bao và điểm tâm lúc chiều.
Nhưng có thể giống như nhà họ Bạch, được ăn cơm trộn với đậu đã là không tồi.
Sau khi dùng xong bữa tối, Bạch Thuật đánh một cái ợ hơi, bụng căng phồng lên.
Cơm đậu rất dễ no bụng, nhưng nếu ăn quá nhiều sẽ khó tiêu hóa.
Bạch Thuật dứt khoát nằm rạp xuống bắt đầu hít đất, nhưng chỉ mới mười mấy cái đã mệt đến nổi nằm bẹp ra đất.
Không ổn rồi... Cơ thể này thật sự quá kém.
Bạch Thuật nằm trên chiếc giường rơm được phủ vài miếng vải rách, nhớ lại giống đực mình vừa gặp hồi chiều.
Đối phương có gương mặt rất đẹp mắt, lại còn cực kì dịu dàng, tính tình cũng tốt khỏi phải chê, chắc chắn là được rất nhiều người theo đuổi.
Cũng không biết y có thể thích cậu không, tưởng tượng đến cảnh y thích người khác, trong lòng Bạch Thuật như có từng trận bom nổ tanh bành.
Cậu đột nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng. Từ khi xuyên vào cơ thể này, cậu còn chưa soi gương lần nào cả, Bạch Thuật cũng không biết mình đã thành cái dáng vẻ gì!
Ngộ nhỡ thân thể này lớn lên rất xấu thì sao? Bạch Thuật không khỏi rùng mình, nhớ tới lúc trước, hình như Bạch Hòa có mắng cậu xấu xí...
Khả năng này cũng rất cao... Vậy chẳng phải, cậu sẽ hoàn toàn không còn chút hy vọng nào sao?
Nghĩ đến đây, Bạch Thuật liền cảm thấy bồn chồn bất an, nằm thế nào cũng không ngủ được.
Cậu lộn mình như một con cá chép, xoay người chạy ra ngoài.
Vào ban đêm, gió lạnh ở thôn Bạch Đường lướt qua người Bạch Thuật, làm cậu nhịn không được mà rùng mình một cái.
Bạch Thuật chạy lon ton một mạch ra bờ sông.
Dòng sông chảy yên ả, ánh trăng treo trên cao như soi mình dưới mặt nước, bóng trăng tròn rung động theo tia sóng gợn.
Cậu khụy gối quỳ bên bờ, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình dưới nước.
Sống mũi cao, đôi mắt to tròn, làn da có màu lúa mạch, vì quá gầy mà góc cạnh hiện rõ trên gương mặt, giữa mày còn có một nốt lệ chí màu đỏ.
Theo thẫm mỹ của Bạch Thuật, nhóc con này chắc chắn có thể xem là đẹp trai. Khuyết điểm duy nhất có lẽ là đôi mắt hơi tròn, thoạt nhìn có chút mềm yếu.
Ngoài việc quá gầy, ngoại hình của cậu trông thuận mắt hơn cái vẻ nữ tính của Bạch Hòa nhiều! Bạch Thuật vui sướиɠ nhảy cao ba thước, ngửa mặt lên trời cười ha ha ha.
Xem ra là do Bạch Hòa ganh tị với vẻ ngoài xinh đẹp này rồi, Bạch Thuật nghĩ.
Chỉ cần cậu chăm chỉ rèn luyện, dốc sức xây dựng nên một sự nghiệp lẫy lừng. Với năng lực của cậu, Bạch Thuật tin mình tuyệt đối có thể chiếm được trái tim của giống đực kia, đem đến cho y một cuộc sống tốt nhất!
Bên bờ sông cách đó không xa, mấy thôn phụ đang giặt quần áo nhìn Bạch Thuật làm đủ trò điên điên khùng khùng, chốc lát thì ngắm nghía nước sông, chốc lát thì ngây ngẩn cười.
Các nàng lắc lắc đầu, có chút đồng tình nói: "Ngươi nhìn ca nhi bên kia xem, hình như là nhi tử của Bạch lão gia, ngày nào cũng làm việc cực lực y như nam nhân, giờ lại có hơi điên rồi."
"Nói đến mà thấy thương, nghe đâu y vốn là được gả cho Tam Lang Lý gia, nhưng Lý Tam Lang kia đã thi đậu tú tài, dẫu không lấy được nữ nhi của nhà phú hộ, thì cũng phải lấy được một ca nhi thanh tú có gia giáo. Nhìn bộ dạng như này của y, làm sao xứng với người ta."
"Đúng vậy, vừa nãy y nhìn mình qua sông mới thành ra thế này, có lẽ vì chịu phải đả kích đi. Dù sao cũng là một ca nhi, về sau sẽ phải gả ra ngoài......."
Hôm sau, Bạch Trâu thị dậy từ rất sớm, ngay cả cơm cũng không kịp làm đã chạy đến thôn Tây tìm Vương bà tử.
Vương bà tử là đường tỷ của gã góa vợ, thường hay chạy đi buôn dưa lê khắp nơi, nay đi làm mối cho nhà này, mai đi bàn tán chuyện của người ta.
Dựa vào quan hệ của gã góa vợ và Vương bà tử, chuyện làm mai với gã đương nhiên phải tìm bà bàn hôn sự.
"Thôi thôi, vừa nghe đã biết ý đồ của Bạch Trâu thị ngươi." Vương bà tử từ chối ngay lập tức: "Bạch Thử kia làm sao xứng với Vương Mộc Đầu? Tiểu tử kia lớn lên y như nam nhân, vừa nhìn đã biết là kẻ khó sinh, ở trong thôn có hán tử nào muốn cưới về một ca nhi không biết sinh con?"
"Ai nha, lão tỷ tỷ." Bạch Trâu thị cười nịnh nọt: "Vương Mộc Đầu cũng đã có ba đứa con trai, thêm một đứa nữa thì làm sao hắn nuôi nổi?"
"Thôi thì ta cũng muốn nói thẳng, tuy y không sinh được con nhưng sức lực lại lớn, lúc cưới về vừa vặn để y phụ giúp việc nông trong nhà. Coi như Vương Mộc Đầu mua thêm một đứa ở, cũng chẳng mất bao nhiêu tiền. Bạch Thử kia không sinh được con, chẳng phải sẽ liều mạng lấy lòng Vương Mộc Đầu và mấy nhi tử của hắn sao?"
Vương bà tử vừa nghe, cẩn thận cân nhắc một lúc, cũng cảm thấy có ý đúng, vì thế liền đồng ý giúp Bạch Trâu thị nói tốt ở trước mặt Vương Mộc Đầu.
Sau khi đưa Bạch Trâu thị đến cửa, bà ngập ngừng, thử hỏi một câu: "Bạch thẩm, dù sao Bạch Thử cũng là người Bạch gia, cứ gả đi như vậy bộ Bạch tam gia không đau lòng sao?"
"Thôi đừng nói đến chuyện này!" Bạch Trâu thị vội bày ra vẻ đau khổ nói: "Bạch Thử này thật không biết điều, Lý Tam Lang tới muốn bàn chuyện từ hôn, y thế mà đổ hết lỗi lầm lên đầu Hòa Nhi, còn hất cả một bàn thức ăn. Cũng không chịu nhìn xem mình có xứng với người ta không, vẫn nên nhanh chóng gả y đi mới tốt!"
Vương bà tử không nói lời nào, chỉ gật đầu cười. Chờ khi Bạch Trâu thị đi rồi, Vương bà tử nhổ một ngụm nước miếng sau lưng bà ta.
Đúng là thứ mụ già không biết xấu hổ, có ai mà không biết, hôn sự của Bạch Thử là bị Bạch Hòa cướp đi chứ. Đều là lão cáo già ngàn tuổi, nãy giờ bà ta cũng chỉ giả vờ giả vịt mà thôi.
Nhưng ngẫm lại, Bạch Thử là người rất thành thật, cũng tiện việc sai sử, tuy hơi mạnh mẽ một tí, nhưng có thể chắp vá nửa kia cho Vương Mộc Đầu thì cũng không tồi. Nghĩ vậy, bà liền vui vẻ thay y phục đi tìm Vương Mộc Đầu.
Bạch Trâu thị đã đến nhà Vương bà tử, chuyện làm bữa sáng tự nhiên là rơi xuống đầu Bạch Lý thị.
Thôn Bạch Đường là vùng đất phì nhiêu, sáng nào nông dân ở đây cũng được ăn cháo. Bạch Lý thị ôm cái bụng lớn, múc một chén gạo trong cái lu ra rửa sạch, sau đó ngồi xổm trên mặt đất bỏ thêm củi vào bếp lửa.
Bạch Thuật ngửi được mùi gạo thơm, tỉnh dậy từ giấc ngủ say.
Vào thời gian này, những người khác của Bạch gia vẫn còn đang ngủ, cậu thấy Bạch Lý thị đang nấu cơm, thế là xách cái ghế lại ngồi dòm.
Bạch Lý thị nhìn thoáng qua, không nói lời nào tiếp tục nấu cháo.
Bữa sáng của Bạch gia chưa bao giờ có phần của Bạch Thử, nhưng chuyện này thì liên quan gì đến nàng?
Hôm qua Bạch Thử đã đánh Bạch Đạo, nàng chỉ là một thai phụ, còn có thể cứng rắn đối đầu với cậu được sao?
Sau khi nấu xong, Bạch Lý thị tự múc cho mình một chén cháo đặc. Nghĩ đến khẩu phần ăn của mình có hơi lớn, thế là múc thêm một chén nữa, bưng cùng lúc vào phòng.
Trước khi đi, còn không quên lớn tiếng gọi cả nhà dậy: "Phụ thân, đệ đệ, ra ăn cơm sáng."
Dù sao gọi cũng đã gọi rồi, có ăn hay không thì tùy.
Bạch Thuật nhìn nồi cháo, húp thử trước một chén, bụng vẫn chưa thấy no.
Thế là cậu lấy muỗng vớt mấy hạt gạo còn sót lại, múc thành một chén cháo đặc rồi ừng ực ừng ực húp sạch.
Lúc Bạch tam gia đi vào, Bạch Thuật vừa đặt chén xuống, ngẩng đầu đối mặt với Bạch tam gia.
"Ngươi! Ngươi......." Lão chỉ vào mũi cậu muốn mắng vài câu, nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra vào tối qua, lời đã đến bên miệng lại nuốt ngược trở về, từ trong lỗ mũi hừ một tiếng.
Bạch Thuật ăn no uống đủ nên tâm trạng khá tốt, nhìn cái bản mặt của Bạch tam gia cũng không thấy quá đáng ghét nữa.
Cậu trực tiếp phớt lờ Bạch tam gia, nghênh ngang bước ra khỏi nhà.
Ngày hôm qua cậu còn chưa biết tên của người nọ, hôm nay cậu sẽ đi dạo quanh phụ cận nhà của giống đực kia, xem có hỏi thăm được chút gì không.
Bạch Thuật vừa đi, phòng bếp của nhà họ Bạch chỉ còn lại nồi cháo trong.
Bạch tam gia tức tới run người, chỉ đành uống liên tiếp ba chén nước cháo, ôm cái bụng đói ra đồng làm việc.
Bạch Thuật đi được một nửa, bỗng dưng nghĩ tới, hôm qua giống đực kia cho cậu ăn nhiều đồ ngon như vậy, bữa nay cậu cũng đâu thể tay không mà đi.
Vì vậy, cậu quay ngược trở về phòng, đem theo lưỡi hái cũ ra khỏi nhà.
Bạch Thuật đi ra sau núi, nhặt những cây trúc thô to chặt thành từng đoạn.
Lại khoét thêm hai cái lỗ ở trên ống tre, dùng cỏ bện thành dây thừng rồi luồng qua hai cái lỗ đó.
Xong khi làm xong, thành quả là một cái ống trúc được chế tác đơn giản, Bạch Thuật lại dùng cách đó chế thêm mấy cái, rồi xách chúng đi đến bờ sông.
Lúc này mặt trời đã lên cao, bên bờ sông tụ tập không ít thôn phụ và ca nhi đến rửa rau múc nước.
Thấy Bạch Thuật xách theo nhiều ống trúc như vậy đi tới, có người tò mò hỏi: "Bạch Thử, ngươi đang định làm gì vậy?"
"Bắt cá." Bạch Thuật hớn hở đáp.
"Bắt cá? Có cá nào mà dùng ống trúc bắt lên?" Nhiều thôn phụ đều cười ha ha: "Chỉ từng thấy người dùng cần câu bằng tre hoặc là dùng lưới bắt cá, ai lại đi lấy ống trúc bắt cá như ngươi?"
Còn một số người có quan hệ tốt với Bạch Trâu thị, tỷ như tú nương thôn Đông Điền, cực kì ngứa mắt Bạch Thử, thế là lạnh mặt nói: "Bạch Thử à, sao hôm nay ngươi không ra đồng phụ Bạch tam gia? Làm người là không thể vô ơn, một nhà tam thúc đúng là phí công nuôi ngươi."
Xưa nay Điền tú nương vẫn hay lấy Bạch Thử ra làm trò trước mặt người trong thôn, lần nào Bạch Thử cũng bị ả nói đến mức mặt đỏ như rỉ máu, nhưng lại không dám phản bác, chỉ có thể tự mình ủy khuất.
Nhưng đó là Bạch Thử chứ không phải là Bạch Thuật, cậu châm chọc liếc Điền tú nương một cái, lớn tiếng nói: "Làm làm con mẹ ngươi! Việc nhà ta cũng không đến phiên ngươi quản."
Điền tú nương bất ngờ bị cậu mắng lại một câu, vừa tức vừa giận, chống nạnh chỉ vào Bạch Thuật hùng hùng hổ hổ nói: "Ngươi, ngươi vẫn là một ca nhi đấy, khó trách Lý Tam Lang không cần đến ngươi, để ta chống mắt lên coi ngày sau ngươi có thể gả được cho ai!"
Nếu dám nói với một trùng cái là không gả được chồng, ở Trùng Tinh, đó sẽ là một lời nguyền hết sức nghiêm trọng. Trùng cái nào mà nghe được lời như vậy, chắc chắn sẽ quyết đấu một trận sống chết với người kia.
Bạch Thuật nghe xong, liền rút lưỡi hái từ thắt lưng ra, hung tợn tiến lên một bước: "Muốn đánh nhau à? Vậy ngươi tới đây thử xem?"
Điền tú nương chỉ dám độc miệng, chứ thực tế ả ta là một kẻ nhát gan. Nào biết mình chỉ nói có vài câu, Bạch Thử vậy mà dám rút đao chém ả.
Ả ta sợ tới mức hai chân mềm nhũn, run run rẩy rẩy lui về phía sau: "Ngươi điên rồi sao? Đừng........ Đừng có tới đây......."
Nhóm thôn phụ bên cạnh khϊếp hết cả hồn, một câu can ngăn cũng không dám nói.
Vẫn là một ca nhi họ Trần đã kết hôn lớn gan, hắn tiến đến vài bước, nói với Bạch Thuật: "Có chuyện gì thì từ từ nói, ngàn vạn lần đừng động thủ."
Sau đó quay sang nói với Điền tú nương: "Mắng người không nên lấy điểm chốt yếu của người ta ra, chuyện này là do ngươi sai trước, mau tới chỗ Bạch Thử xin lỗi đi."
Lúc này Điền tú nương mới miễn cưỡng nhận lỗi với Bạch Thuật.
Chờ khi cậu đem lưỡi hái vắt lại trên thắt lưng, Điền tú nương liền chạy đi như một cơn gió.