Khi chiếc xe ngựa sắp biến mất khỏi tầm mắt, nội tâm Bạch Thuật dâng lên một sự mất mát vô hạn.
Cậu không muốn người nọ cứ thế mà đi mất, lòng Bạch Thuật trở nên kích động. Theo bản năng, cậu loạng choạng bò dậy từ trên mặt đất, bước chân rã rời đi theo sau chiếc xe ngựa.
Bên trong xe, Tiểu Thụ vén rèm lên, tức giận nói với Tạ Hòe Ngọc: "Thiếu gia, ca nhi vừa nãy lại đuổi theo!"
Tạ Hòe Ngọc có chút kinh ngạc, thông qua cửa sổ xe quay đầu nhìn lại, quả nhiên là ca nhi mặc hắc y vừa nãy đang đuổi theo sau.
"Ca nhi này đúng là vô lại. Thiếu gia có lòng tốt đưa đồ cho y ăn, vậy mà còn muốn ăn vạ chúng ta!" Tiểu Thụ oán giận nói: "Để tiểu nhân đi đuổi y!"
"Không cần, chắc là vừa nãy vẫn chưa ăn no." Tạ Hòe Ngọc nói.
Từ trước đến nay thôn Bạch Đường vẫn luôn giàu có, nhưng ca nhi này lại ăn bận rách rưới, thậm chí ngay cả cơm cũng không đủ ăn, chắc hẳn đã bị người nhà đối xử không tốt.
Đệ đệ của Tạ Hòe Ngọc cũng là một ca nhi, nghĩ đến bộ dạng gầy trơ xương của người nọ, Tạ Hòe Ngọc liền nhớ đến đệ đệ cũng trạc tuổi mình.
Y lấy chút điểm tâm từ trong tay nải, cẩn thận gói lại rồi đưa cho Tiểu Thụ, nói: "Ngươi đem điểm tâm này đưa cho y, bảo y đừng đi theo nữa."
"Thiếu gia, tiểu nhân biết ngài tâm địa thiện lương, nhưng về sau ngài ngàn vạn lần đừng đồng tình với những thôn dân sơn dã này, bọn họ vì cái nghèo mà chuyện gì cũng có thể làm được." Tiểu Thụ nghiêm túc nói.
Tạ Hòe Ngọc mỉm cười, cũng đoán được Tiểu Thụ lại nhớ đến chuyện y bị bắt cóc hồi nhỏ, vì vậy liền gật đầu nói: "Ngươi nói rất đúng, vậy ta không tự mình ra ngoài gặp y."
Bạch Thuật đi theo trong chốc lát, chiếc xe ngựa ở đằng trước bỗng dừng lại, bước xuống xe là người tên Tiểu Thụ ban nãy.
Thiếu niên bước nhanh đến chỗ cậu, trong mắt tràn đầy vẻ cảnh giác, bên tay cầm theo một cái bao giấy dầu, vội nhét vào trong ngực Bạch Thuật.
"Cầm lấy, ăn xong thì mau cút đi, đừng có đi theo bọn ta nữa!" Tiểu Thụ trợn to hai mắt, phồng má nói.
Bạch Thuật có chút sửng sốt, thấy bộ dạng tức giận của Tiểu Thụ y như con hamster, có chút buồn cười.
Cậu mở bao giấy ra, bên trong có mấy khối bánh ngọt trắng nõn như ngọc.
Cậu cầm lên cắn thử một miếng, vị ngọt ngọt dẻo dẻo tan ra bên trong miệng, hương thơm nhàn nhạt của hoa quế lưu lại giữa răng môi, ngon quá!
Nhưng dù ngon cỡ nào cũng không ngon bằng món bánh bao vừa rồi, Bạch Thuật nghiêm mặt, ngẩng đầu nhìn xung quanh chiếc xe ngựa mấy lần, hận không thể nhìn thấy người như trích tiên ban nãy.
Cái bánh bao vừa rồi là chính tay người nọ đút cho cậu ăn!
"Nhìn cái gì mà nhìn! Đi đi, đi đi!" Tiểu Thụ hét lên vài câu, phẩy tay xua Bạch Thuật đi.
Nếu cứ đuổi theo sau một giống đực như vậy thì thật bất lịch sự, có lẽ y đang thẹn thùng.
Bạch Thuật nghĩ nghĩ, cảm thấy mình nên tạo một ấn tượng tốt trước mặt đối phương.
Vì thế cậu rất có phong độ gật đầu, tay phải nắm chặt thành quyền rồi giơ lên cao, thực hiện nghi thức tối cao thuộc về Trùng tộc với Tiểu Thụ.
Tiểu Thụ thấy ca nhi kia giơ nắm đấm lên, vẻ mặt hung thần ác sát như muốn đánh người.
Hừ, còn muốn đánh lộn à, nhào vô ai sợ ai? Chỉ là vừa mới xắn tay áo lên muốn đánh nhau.
Ca nhi kia lại khàn giọng nói câu cảm ơn rồi xoay người bỏ đi.
Tiểu Thụ chỉ vừa sửng sốt một lúc, đối phương đã dùng tốc độ cực nhanh chui vào ruộng lúa rồi biến đi mất tăm.
Trốn cũng đủ nhanh! Tiểu Thụ tiếc nuối thu lại nắm đấm, vẻ mặt hưng phấn chạy vào trong xe, nói với Tạ Hòe Ngọc: "Thiếu gia! Tên kia còn muốn đánh nhau với tiểu nhân! Tiếc là lá gan quá nhỏ, đã bị tiểu nhân dọa cho chạy mất!"
"Ừ, Tiểu Thụ rất lợi hại." Tạ Hòe Ngọc cười nói, cũng không cho là đúng.
Xe ngựa lại lần nữa khởi hành, Bạch Thuật rúc ở trong ruộng lúa, lặng lẽ trộm đi theo sau.
Làm một tướng quân của hạm đội Trùng tộc, cậu dành phần lớn thời gian để chiến đấu trong không gian vũ trụ, lại chưa bao giờ nghĩ tới, kỹ năng tập kích trên mặt đất được học ở trường quân đội lại có ích vào lúc này.
Bạch Thuật đi theo một lúc, liền thấy xe ngựa dừng lại ở trang viên phía đông đầu thôn, Tiểu Thụ nhảy ra khỏi xe.
Cậu nín thở, có chút mong chờ được gặp lại người nọ thêm một lần nữa.
Nhưng khiến cậu thất vọng là người nọ không có xuống xe, Tiểu Thụ mở cửa viện ra, xe ngựa trực tiếp đi vào bên trong.
Trang viên này nằm ở phía đông của thôn, nội viện còn có vài gian phòng. Tường trắng ngói đen, hoàn toàn khác so với căn nhà đất lỡ dở của Bạch Thử, vừa nhìn đã biết là nhà của người giàu.
Tuy không gặp được người, nhưng cũng đã biết nơi đối phương ở, trong lòng Bạch Thuật tự rõ điểm mấu chốt.
Cậu lưu luyến không thôi nhìn tường viện cao cao kia, hận không thể nhìn xuyên qua bức tường, sau một hồi lâu mới xoay người rời đi.
Ban đầu cậu định rời khỏi đây để đến một nơi khác kiếm sống, nhưng hiện tại cậu lại thay đổi chủ ý.
Nếu người nọ sống ở thôn Bạch Đường này, cậu sẽ không vội rời đi mà dùng thân phận của Bạch Thử sống ở đây thêm một thời gian, đợi khi hiểu rõ tình huống bên chỗ y rồi nói sau.
Khi Bạch Thuật trở lại Bạch gia, mặt trời đã lặn xuống núi.
Cậu đẩy cửa viện ra, liền ngửi thấy từng đợt mùi thơm bay tới từ trong phòng, một nhà Bạch tam gia đang ngồi ở bàn Bát tiên bên trong nhà chính, chuẩn bị dùng cơm.
Trong thời đại này, tất cả dụng cụ nội thất đều hoàn toàn được làm thủ công.
Rất nhiều nhà không mua nổi được một cái bàn, toàn là bưng chén ngồi xổm dưới đất ăn cơm, nhà nào sử dùng bàn Bát tiên cũng đều có gia cảnh nhất định.
Mà trên bàn ăn của một nhà Bạch tam gia, ngoại trừ dưa chua và củ cải là giống với đồ nông nhân bình thường hay ăn, thì còn có đậu phộng rang và trứng luộc. Ngay cả cơm cũng là gạo tẻ được trộn chung với đậu. Trước mặt Bạch tam gia, còn có một bình rượu nhỏ đã được hâm nóng.
Bạch tam gia, Bạch Trâu thị, Bạch Hòa và cả ca ca của Bạch Hòa, Bạch Đạo cũng đang ngồi ở trước bàn dùng bữa. Tức phụ Bạch Lý thị của Bạch Đạo đang bưng bát đứng ở một bên ăn.
Bụng nàng đã lớn, thoạt nhìn đã 6, 7 tháng. Nhìn vào mắt Trâu thị, thừa dịp bà không để ý nàng liền dùng đũa gắp một quả trứng gà, từng ngụm từng ngụm lùa cơm.
Bạch Trâu thị một bên gắp đồ ăn cho nhi tử và Bạch tam gia, một bên trách mắng Bạch Lý thị: "Nhìn cái tướng ăn của ngươi kìa, chỉ biết ăn phần mình, cũng không biết đau lòng cho tướng công. Làm việc gì cũng lề mà lề mề, đúng là cưới phải cái thứ tham ăn. Gả được cho nhi tử chúng ta là phúc đức ba đời của ngươi."
Bạch Lý thị không nói lời nào, chỉ lo vùi đầu ăn cơm, đem lời của Bạch Trâu thị xem như gió thoảng bên tai. Lúc nàng muốn gắp thêm một quả trứng, thì đã bị Bạch Trâu thị phát hiện đè lại đũa.
Bà ta hét lên: "Tổng cộng chỉ có hai quả trứng, nhiều người như vậy đã có ai được ăn! Đều bị ngươi dồn hết vào họng, con ông cháu chắt nó còn chưa ăn gì!"
Nói xong liền cắt quả trứng ra làm nhiều phần, chia cho Bạch tam gia, Bạch Đạo, Bạch Hòa mỗi người một miếng lớn, dư lại thì bỏ vào trong chén mình.
Bạch Lý thị bĩu môi, trợn trắng mắt sau lưng Bạch Trâu thị, lại gắp thêm một miếng củ cải vào trong bát.
Bạch Thuật đứng ở ngoài cửa sổ, yên lặng nhìn hết một màn này, hừ lạnh một tiếng. Xem bộ dáng của một nhà bọn họ, sợ là chẳng biết mình vừa mới rời đi.
Cậu đẩy phịch cửa, tạo ra động tĩnh rất lớn.
Bạch tam gia đang ngồi trên ghế đẩu gắp hạt đậu phộng, bị cậu dọa cho run tay, hạt đậu phộng rớt xuống lăn trên mặt đất. Bạch Trâu thị vội nhặt lên thổi thổi rồi ném vào trong miệng.
Nhìn người đang đứng ở phía cửa, Bạch Trâu thị lập tức đen mặt, âm trầm mắng: "Cái thứ khốn nạn này, ngươi còn về đây làm gì! Ngày nào cũng giả chết làm biếng, chỗ này không có đồ cho ngươi ăn."
Bạch Thuật liếc mắt trừng bà ta một cái, không nói lời nào, đi thẳng đến bên nồi cơm, cầm một cái chén đã bị bể một lỗ múc đầy cơm đậu. Lại đi đến bàn Bát tiên, đổ dưa chua trên bàn vào trong chén mình.
"Dừng tay! Ngươi làm gì thế! Cái thứ đáng chém ngàn đao này!" Bạch Trâu thị la lên một tiếng, giựt lấy chén cơm trên tay Bạch Thuật.
Ngày thường bà ta toàn cho Bạch Thử ăn cơm thừa canh cặn, đợi khi mọi người ăn xong, bà ta lại đổ canh rau còn thừa vào nồi sau đó đổ chút nước vào rồi trộn lên, đừng nói là hâm lại, ngay cả một khúc củi bà ta còn tiếc dùng ấy chứ.
Hôm nay Bạch Thử lại dám cả gan làm phản, còn dám đoạt lại chén cơm đậu trong tay bà ta.
"Những thứ này đều là do ta trồng, chẳng lẽ ta không được ăn?" Bạch Thuật co đầu gối, mượn lực đẩy một cái làm Bạch Trâu thị ngã lăn ra như chó ăn cứt.
Sau khi ăn xong bánh bao hấp và điểm tâm, cậu đã lấy lại được kha khá sức lực. Tuy thân thể vẫn còn có chút suy yếu, nhưng nền tảng thực chiến vẫn nằm đầy trong bộ não của cậu đấy.
"Nhãi ranh, ngươi còn dám đánh ta! Xem ta đập chết ngươi!" Bạch Trâu thị chưa bao giờ chịu qua loại sỉ nhục này, bà ta hậm hực đứng dậy, đi tìm cây chổi ở chân tường.
Bạch Hòa cũng buông đũa xuống rồi vung nắm đấm tới: "Ngươi điên rồi à! Dám đánh nương của ta! Ta không để cho ngươi yên!"
Bạch Trâu thị tìm được cái chổi thì liền xông tới đánh người.
Bạch Thuật một tay bắt lấy nắm đấm của cậu ta, một tay giữ lấy cán chổi rồi dùng sức kéo mạnh, Bạch Hòa và Bạch Trâu thị ngã gục ở trên bàn, đống đồ ăn đều bị đẩy hết xuống đất, không ít chén bát cũng bị vỡ nát.
Hai mẫu tử bị một cú va chạm làm cho đau điếng, nửa ngày cũng không bò dậy nổi.
Bạch Lý thị bưng bát trốn ở trong góc phòng, vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt, còn không quên ăn hết thức ăn trong bát của mình.
Bạch tam gia tức đến thổi râu trừng mắt, vỗ bàn một cái, hét lên: "Ngươi muốn gì! Muốn tạo phản à!"
Bạch Đạo khởi động cánh tay, vừa định đứng dậy động thủ, đã bị Bạch Thuật cầm chổi đập vào từng khớp xương, đau đến mức Bạch Đạo thảm thiết hét lên liên tục, trực tiếp quỳ rạp xuống đất.
Nhìn thấy cảnh này, Bạch tam gia nuốt lại hết lời mắng mỏ đã đến bên miệng, ngón tay run rẩy chỉ vào Bạch Thuật nói: "Ngươi.... Ngươi có chỗ nào giống ca nhi! Ngươi là cái thứ không theo lẽ thường tình!"
Bạch Thuật lạnh lùng liếc lão một cái, bưng chén cơm đầy ụ trên tay, cầm theo đôi đũa nghênh ngang rời đi.
Những giống cái này yếu chết đi được, nếu là thân thể trước đây của cậu, họ cũng không đủ trình để dùng đuôi quét đi.
Cậu chỉ muốn ăn một bữa cơm, nhưng họ lại không chịu để yên cho cậu ăn. Nếu đã như thế, ai cũng đừng hòng ăn nữa!