Thế giới trong giấc mơ, giống hệt với thế giới cậu đang ở hiện giờ.
Chỗ này không có Trùng Tinh, cũng không có trùng đực và trùng cái, mà chỉ có một loài sinh vật được gọi là con người, phân thành ba loại giới tính, nam nhân, nữ nhân và ca nhi.
Nam nhân có thân hình cao to cường tráng, phụ trách nuôi sống gia đình, nữ nhân chân yếu tay mềm thì phụ trách sinh con đẻ cái.
Ca nhi đứng giữa hai bên, trưởng thành với dáng vẻ của nam nhân, giữa mày lại có một nốt ruồi lệ chí, là một đặc trưng biểu thị cho sự thụ thai dựng dục.
Nhưng vì tỉ lệ sinh con thấp hơn nữ nhân nên địa vị không cao bằng các nàng. Chỉ tốt một chỗ là thân hình mảnh mai thon thả, dung mạo xinh đẹp như nữ nhân nên mới được hoan nghênh.
Tuy nhiên, khoa học kỹ thuật ở thế giới này cực kì lạc hậu, vẫn còn là thời đại lấy ngành nông làm chính, rất nhiều người cơm còn không có mà ăn chứ đừng nói là cưới một nữ nhân về.
Vì thế, rất nhiều nhà nghèo không có tiền, sẽ chọn cưới một ca nhi khó coi về làm nam thê.
Mà cậu thì trở thành một ca nhi tên là Bạch Thử, nhi tử duy nhất của lão gia Bạch gia, là một cậu ấm được lớn lên trong sự yêu chiều của người nhà.
Sau khi phân gia, Bạch lão gia vẫn còn một ít của cải ở Bạch Đường thôn.
Ông chỉ có duy nhất một nhi tử là ca nhi Bạch Thử, vì thế, ông sẵn sàng chu cấp học phí cho y đến thôn học chữ đọc sách.
Bạch Thử trời sinh thông minh, lớn lên lại trắng trẻo thanh tú nên chưa đến mười hai tuổi, Lý gia ở thôn Tây Lý đến cầu hôn, định đợi cho Tam Lang lớn rồi sẽ cưới Bạch Thử vào nhà.
Bạch lão gia thấy Tam Lang nhà Lý gia cũng học ở trong thôn, tướng mạo sáng sủa đàng hoàng, vì thế ông chỉ suy xét nửa ngày đã nhận lời.
Sau đó, cũng chỉ lập ước định bằng miệng với Lý gia, chờ khi Bạch Thử 18 tuổi sẽ đưa sính lễ tới.
Bạch lão gia đã nghĩ kỹ rồi, đợi đến lúc Bạch Thử xuất giá, ông sẽ lấy ra mười mẫu ruộng để làm của hồi môn.
Có ruộng đất làm tài sản ở bên người, vốn dĩ Bạch Thử có thể sống đến cuối đời mà không lo nghĩ gì về cơm áo gạo tiền.
Chỉ tiếc ông trời không thương, mưa gió nổi lên thất thường, dịch bệnh ồ ạt ập tới khiến Bạch lão gia và tức phụ mình lần lượt ngã bệnh.
Bạch lão gia phải bán đi hơn một nửa ruộng đất để lấy tiền mua thuốc. Nhưng chỉ ăn có vài miếng thuốc bổ mà phải tiêu tốn hết mấy trăm lượng bạc. Hai phu thê Bạch lão gia cuối cùng không chịu nổi nữa mà nhắm mắt xuôi tay.
Bỏ lại một mình Bạch Thử và mẫu thân đã có tuổi.
Sau khi Bạch lão gia mất, Bạch tam gia đã nhiều năm không lui tới lấy danh nghĩa phụng dưỡng mẹ già đến cửa hỏi thăm.
Trước mặt trưởng thôn, bọn họ ngang nhiên lấy đi mấy mẫu ruộng mà Bạch lão gia đã để lại, còn độc chiếm cả một nhà họ Bạch, chỉ hứa hẹn là sẽ chăm lo cho mẫu thân già yếu, chiếu cố cho Bạch Thử đến khi y xuất giá.
Từ đó về sau, Bạch Thử đã thành kẻ ăn nhờ ở đậu nhà người khác. Không còn được đến thôn học hành, mỗi ngày đều phải ra đồng làm ruộng.
Chưa đến nửa năm, từ một tiểu ca nhi thanh tú đáng yêu đã thành một kẻ tay chân thô ráp, gần như sắp đuổi kịp cả mấy tên hán tử ở trong thôn.
Đợi cho nội tổ mẫu chết đi, Bạch tam gia hành xử càng thêm quá đáng, lão trực tiếp đuổi Bạch Thử ra khỏi nhà chính, để cho y sống tạm bợ ở phòng tạp vật, một khi thấy Bạch Thử không chịu làm việc, thì đến cả hột cơm lão cũng không cho y ăn.
Nếu không phải nghĩ đến năm 18 tuổi được gả cho Tam Lang Lý gia, chỉ vài năm nữa là có thể rời khỏi cái đầm rồng hang hổ Bạch gia này, Bạch Thử đã sớm không kiên trì nổi nữa.
Nhưng hi vọng cuối cùng của Bạch Thử đã tan thành mây khói, bởi vì Lý Tam Lang đã thi đậu tú tài.
Mà kẻ vừa đỗ tú tài này, đã sớm chướng mắt vị hôn phu chỉ còn lại hai bàn tay trắng.
Lý gia vẫn đến hỏi cưới với nhà họ Bạch, chỉ khác là đối tượng cầu hôn đã biến thành nhi tử Bạch Hòa của Bạch tam gia.
Bạch Hòa cũng là một ca nhi, mặt mày thanh tú ưa nhìn, lại còn là hài tử nhỏ nhất trong nhà nên thường ngày luôn được phụ mẫu sủng ái.
Khi biết tin mình bị Bạch Hòa đoạt mối hôn sự, Bạch Thử giận đến run người, y muốn tìm Bạch tam gia nói cho ra lẽ.
Chẳng qua tính tình y quá mức thật thà, bình thường một lời nói nặng cũng chưa từng thốt ra.
Lúc đến làm loạn cũng chỉ có vài câu “Ngươi thật vô sỉ” , “Ngươi thật đáng giận” , “Ngươi thật quá đáng” ba câu cũ rít lặp đi lặp lại, không có chút lực sát thương nào.
Ngược lại còn bị một nhà Bạch tam gia mắng ngược ba câu đã tức đến hộc máu.
Trực tiếp đổ bệnh trong gian phòng dột nát, không bò dậy nổi.
Bạch Thuật tỉnh lại khỏi giấc mộng, vươn tay sờ lên mặt, ở giữa trán quả nhiên có một nốt ruồi lệ chí.
Cậu bị súng photon bắn trúng rồi tỉnh lại trên thân thể của Bạch Thử. Giấc mơ vừa nãy cậu xem qua có lẽ là ký ức thuộc về y.
Nước mắt trên gò má đã sớm khô lại, Bạch Thuật biết đây không phải là cảm xúc của mình, mà là của Bạch Thử.
Lần bất tỉnh vừa nãy đã khiến cho linh hồn còn sót lại của Bạch Thử biến mất.
Tâm tình của Bạch Thuật theo đó mà trở nên nặng nề, nhớ đến những thứ trong giấc mơ ban nãy, cậu có chút đồng tình đối với Bạch Thử.
Nhưng theo góc nhìn của một Trùng tộc, xét cho cùng vẫn là do bản thân Bạch Thử quá mức yếu mềm.
Bị Bạch tam gia ngược đãi, y cũng không biết đường mà phản kháng, ngược lại còn trông chờ người khác đến cứu mình.
Rõ ràng bản thân y không yêu thích gì tên Lý Tam Lang kia, vậy mà còn chờ mong hắn đến giúp mình thoát khỏi bể khổ.
Còn không bằng tự biến mình trở nên thật mạnh mẽ, xây dựng lên sự nghiệp của riêng mình, thích nam nhân nào thì cứ việc mạnh dạn mà theo đuổi.
Ục ục, dạ dày Bạch thuật phát ra tiếng đói kéo dài.
Cậu thật sự đã đói đến rã rời, chỉ đành cố chống mình bò đến cạnh cửa. Bất kể là gì, cậu cũng phải nhanh chóng tìm được chút đồ lót dạ, nếu không chỉ vừa mới lấy được thân thể của Bạch Thử, cậu lại phải chết đi vì đói.
Bạch Thuật đã hôn mê được vài canh giờ, lúc bò ra đến sân mặt trời đã ngả về phía tây, nghĩa là trời đã xế chiều.
Trong viện vắng lặng không một bóng người. Bạch Thuật đi vào phòng bếp, nhưng đến cả một hạt gạo cậu cũng không tìm được.
Dựa vào một vài kí ức, Bạch Thuật mới nhận ra là do thê tử Bạch Trâu của Bạch tam gia, vì sợ cậu ăn vụng nên đã giấu hết thức ăn đi.
Ôi fuck! Cậu không nhịn được mà mắng một câu, bước chân nặng nề lê thân mình ra sân.
Thôn Bạch Đường không có ai bán gì cả, Bạch Thuật cũng chẳng có một xu dính túi, muốn ăn quỵt một bữa cũng không biết đi tìm chỗ nào.
Tuy cậu biết săn thú, nhưng Bạch Thuật đã đói đến choáng hết cả đầu, thực sự không còn chút sức lực nào.
Đi được một hồi, Bạch Thuật đã đến được đường chính của thôn.
Cậu bị choáng đến hoa cả mắt, mặt trời treo trên kia làm cậu đổ mồ hôi đầm đìa, thậm trí chiếc xe ngựa phía xa xa đã hình thành từng cái bóng mờ chồng lên nhau.
Một tiếng bộp vang lên, Bạch Thuật ngã xuống mặt đất, bụi bay lên tứ tung.
Xe ngựa càng lúc càng đến gần, dừng lại ở trước người Bạch Thuật, cậu nghe thấy một giọng nam rất êm tai vang lên: “Tiểu Thụ, ngươi đến xem người nằm trên mặt đất kia là ai.”
“Dạ, thưa thiếu gia.” Âm thanh của một thiếu niên đáp lại.
Bạch Thuật muốn ngẩng đầu lên nhìn, nhưng lại phát hiện mình chẳng còn chút sức lực nào.
Tiếng bước chân tiến đến chỗ cậu, một đôi giày vải dừng lại ở trước mặt.
Bạch Thuật bị lật lại, trước mặt cậu là một thiếu niên có khuôn mặt trẻ con tầm mười bốn mười lăm tuổi.
Thiếu niên liếc cậu một cái, có chút ghét bỏ nói: “Này, ngươi là ai, sao lại nằm ở giữa đường vậy hả?”
“Đói...... Đói........” Bạch Thuật không còn sức, chỉ lặp đi lặp lại một chữ.
Thiếu niên kia liền quay đầu hô lên với người ngồi trong xe ngựa: “Thiếu gia, là một ca nhi, hình như là bị đói đến ngất xỉu.”
Bạch Thuật nghe thấy tiếng mành xe ngựa được vén lên, lại có thêm tiếng bước chân đến gần, chỉ chốc lát sau, một đôi ủng dừng ở trước mặt cậu.
Chủ nhân của nó mặc một thân trường bào màu lam. Sóng mũi y cao thẳng, phần đuôi mày chảy về phía thái dương, làn da trắng nõn như ngọc, dung mạo cực kì soái khí, thậm trí còn đẹp trai hơn cả trùng đực đẹp nhất cậu từng gặp qua, đây phải gọi là chuẩn bài, quá hợp gu cậu rồi.
Bạch Thuật có chút hưng phấn, cậu chỉ hận thân thể mình vô lực, ném hết mặt mũi trước mặt đối phương.
Nếu cậu còn ở trong thế giới Trùng tộc, gặp được cực phẩm như này chắc chắn sẽ yêu đối phương ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó sẽ làm mọi cách để y đồng ý cho cậu theo đuổi.
Nhưng lấy hình tượng bây giờ của cậu, một người ưu tú như vậy sợ là còn chẳng thèm nhìn cậu nhiều thêm một cái!
Giữa lúc Bạch Thuật không tìm được cái lỗ nào để chui, người nọ lấy ra một cái túi giấy từ trong ngực, cầm bánh bao bên trong đưa đến bên miệng cậu nói: “Đây, ngươi ăn đi, ăn no mới có sức.”
Bạch Thuật có chút ngây người, sau đó vội chộp lấy dùng sức cắn mạnh hai cái, tim đập lên bịch bịch. Không biết có phải do cậu bị ảo giác không, dường như sau lưng y đang phát ra vòng hào quang sáng ngời.
Bánh bao vừa mềm vừa mọng nước, tuy đã lạnh nhưng nước thịt vẫn ngọt thanh, hương vị tràn ngập trong khoang miệng Bạch Thử, xoa dịu đi cơn đói lả của cậu.
Người nọ đem cái bánh bao còn lại nhét vào trong tay Bạch Thuật, đứng lên nói: “Đi thôi, chúng ta còn phải lên đường, đợi chốc nữa trời tối thì không sẽ không kịp dọn nhà.”
Nói xong y liền lên xe ngựa, không hề nhìn Bạch Thuật thêm một cái.
Thiếu niên tên là Tiểu Thụ kéo Bạch Thuật vào lề đường, xoay người ngồi ở trước xe.
Xa phu vội đánh xe đi qua người Bạch Thuật.
Cậu nuốt nốt phần bánh bao còn lại, ngơ ngác nhìn xe ngựa rời đi.
Sao trên đời này lại có người dịu dàng, tâm địa lương thiện mà lớn lên lại đẹp như thế chứ. Nếu hắn là trùng đực thì nhất định sẽ được cả Trùng Tinh hoan nghênh.
Bạch Thuật độc thân đã hơn hai mươi năm, lần đầu tiên nếm trải tư vị của một tình yêu thầm kín.
……….
Tác giả có lời muốn nói:
Thiết lập trùng tộc chủ yếu dựa trên thể loại chủ công mà đặt ra.
Trùng cái thì cao to uy vũ, trùng đực thì quý hiếm ít ỏi, bởi thế vấn đề sinh sản đều bị trùng cái dành lấy.
Trùng tộc không phải đều là hình dáng côn trùng nha mọi người ~ đều có hình người.