Thôn Bạch Đường là một thôn nhỏ nằm ở phía đông phủ thành.
Vì địa lí lưng tựa núi rừng, lại có sông từ thôn bên chảy qua nên ngoài việc trồng trọt, thôn dân ở đây còn có thể săn thú bắt cá, cuộc sống ngày qua ngày khá dư dả.
Dưới chân núi gần phía bắc có mấy hộ gia đình. Trong số đó, gian nhà có dáng vẻ dột nát nhất là phòng tạp vật của phú hộ Bạch gia.
Mặc dù Bạch gia là hộ gia đình giàu có ở thôn, nhưng phòng tạp vật này đã nhiều năm chưa được tu sửa, mái nhà thưa thớt rơm rạ, nhìn còn chẳng bằng phòng chứa củi của một hộ gia đình bình thường.
Lúc này, bên trong gian nhà đổ nát có một người đang nằm trên nền đất, đúng là Bạch Thử, nhi tử duy nhất của lão gia Bạch gia đã qua đời.
Khi Bạch Thuật tỉnh lại, toàn thân cậu đều đau nhức giống như bị nghiền nát, không có chút sức lực nào.
Sáng nay cậu vừa mới xuất ngũ khỏi hạm đội Trùng Tinh.
Nhưng chưa đến giữa trưa, khi đang trên đường đến điểm hẹn xem mắt với trùng đực, cậu lại gặp phải cuộc tập kích bất ngờ của phản quân.
Vì để bảo vệ cho những ấu trùng gần đó, Bạch Thuật đã dùng thân mình ngăn cản công kích chí mạng của súng photon.
Cậu cứ nghĩ mình chắc chắn sẽ chết, nhưng không ngờ mình vẫn còn sống.
Chẳng qua hoàn cảnh bây giờ của cậu trông không giống với bệnh viện.
Bạch Thuật cẩn thận quan sát xung quanh......
Chỗ cậu đang nằm được lót một đống cỏ khô, phía trên là mái nhà được làm sơ sài từ bùn đất và rơm rạ, trong gian phòng quanh quẩn một cổ tử khí âm trầm trộn lẫn với mùi ẩm mốc.
Cậu không rõ tại sao lại có một nơi như vậy tồn tại ở Trùng Tinh, đây chẳng khác gì nơi ở của một bộ lạc nguyên thủy chưa được khai hóa.
Bạch Thuật nâng bàn tay lên, muốn tự đỡ mình ngồi dậy thì lại ngạc nhiên phát hiện, bàn tay này không giống với bộ dáng mình quen thuộc.
Bắp tay vạm vỡ của cậu biến đi đâu không thấy, chỉ để lại cánh tay gầy mảnh khảnh.
Tuy mỗi ngón tay đều bị phủ một tầng vết chai mỏng, nhưng so với bản thân trước đây thì nó vẫn quá mức tinh tế.
Sao cậu lại biến thành cái bộ dạng y như con gà thế này! Bạch Thuật cảm thấy cực kì tức giận!
Trong Trùng tộc, số lượng giống cái nhiều hơn giống đực, chênh lệch giữa trùng đực và trùng cái ước tính là 1:10.
Dưới tình trạng chênh lệch nghiêm trọng như vậy, địa vị trùng đực được nâng cao, trong khi trùng cái phải gánh vác hầu hết các công việc trong xã hội.
Bởi thế cũng đã ảnh hưởng đến tiêu chuẩn thẩm mỹ của xã hội Trùng tộc, một trùng cái muốn được công nhận là ưu tú, không phải chỉ có dáng người lực lưỡng, mà năng lực cá nhân cũng phải thật mạnh mẽ.
Ít nhất bạn phải có đủ khả năng gánh vác trọng trách trong gia đình, mang lại cho trùng đực của bạn một điều kiện sống đầy đủ.
Thân là tướng quân Trùng Tinh, một trùng cái trưởng thành có yêu cầu cực cao đối với bản thân, Bạch Thuật có được dáng người kiện mỹ đến mức khiến người ta phải hâm mộ.
Cậu cho rằng một trùng cái có đủ tư cách, ít nhất cũng phải tôi luyện được dáng người như một chiến sĩ cơ bản, chỉ có như vậy, mới có thể bảo vệ được trùng đực mình yêu và dành lấy sự ưu ái từ đối phương, chứ không phải gầy yếu bất kham như bây giờ.
Cũng chỉ có những trùng cái cấp thấp tự ngã mình xuống vực sâu, mới không chịu chú trọng đến hình tượng của bản thân.
Bạch Thuật dùng sức đứng dậy, cẩn thận quan sát thân thể hiện tại của mình.
Tám khối cơ bụng cậu lấy làm tự hào không thấy đâu nữa, bụng thì bị hóp sâu như một cái ao nhỏ. Cơ ngực hoàn mỹ cũng biến thành một hàng xương sườn khó coi.
Nếu chỉ vậy thì không tính làm gì, ngay lúc Bạch Thuật muốn dang rộng đôi cánh sau lưng, cậu mới phát hiện, đôi cánh màu vàng bán trong suốt xinh đẹp của mình đã biến mất không còn tăm tích.
Cậu lập tức dùng tay trái sờ vào sau lưng, nhưng không cảm nhận được vết nứt quen thuộc ở gần xương bả vai. Lòng bàn tay chỉ chạm vào một mảnh bóng loáng, Bạch Thuật thật muốn oa oa khóc lên!
Đây rõ ràng không phải thân thể của cậu! Cậu đã bị biến thành quái vật!
Bạch Thuật tự hỏi mình đang ở phương trời nào, biến thành quái vật rồi thì nên làm gì mới ổn, còn có hàng chục triệu điểm tích phân cậu để dành khi đi tòng quân có lấy lại được nữa hay không, khi đang tự ngẫm mấy vấn đề này thì cửa gỗ gian phòng phanh một tiếng bị người đá văng ra.
Bạch Thuật sửng sốt, nhìn một con Trùng tộc có nốt ruồi đỏ ở giữa lông mày đi vào.
Tên Trùng tộc này thoạt nhìn có vẻ là trùng đực, trên mặt mang theo biểu cảm trào phúng, vẻ bề ngoài trông còn mềm mại hơn tất cả trùng đực cậu từng gặp qua. Cậu ta mặc một cái váy lạ trông như cái áo choàng hoặc một chiếc váy liền thân hoa lệ, đầu tóc dài được búi ra sau đầu.
Trong Trùng Tinh cũng có một số trùng đực yêu thích kiểu trang điểm này, thậm trí, có người còn dặm đậm phấn để trông mình khác với những trùng cái thô kệch, để bản thân có thể hấp dẫn thêm càng nhiều ánh nhìn từ người khác.
Bạch Thuật không thích gu này lắm, cậu càng thiên về loại hình trong sáng tự nhiên của riêng trùng đực hơn.
Nhưng mặc kệ là gì thì người trước mặt cũng là một trùng đực, Bạch Thuật phải biểu hiện ra phong độ của một trùng cái, xem nhẹ vẻ châm chọc khó chịu trên mặt đối phương, khẽ gật đầu với cậu ta.
"A, ngủ cả một ngày mới chịu tỉnh, ngươi là con heo sao!" Trùng đực mở miệng nói, âm thanh mang theo chút bén nhọn chói tai, làm cho Bạch Thuật hơi nhíu lại mày, trong l*иg ngực dâng lên một cổ cảm xúc chán ghét.
Cậu biết có một số trùng đực tự đề cao mình quá mức, hành vi đối xử với trùng cái rất thô lỗ. Nhưng cậu ta là tên trùng đực có tính cách tồi tệ nhất mà cậu gặp phải.
"Xin hỏi...... cậu là ai?" Bạch Thuật mở miệng hỏi.
"Ngươi điên rồi à!" Nghe Bạch Thuật nói xong, đối phương lộ ra biểu cảm chán ghét.
Cậu ta dậm chân một cái, hung tợn nói: "Giả bộ cái gì mà giả bộ! Ngươi nghĩ làm như vậy thì có thể không làm việc? Nhìn cái bộ dạng ca nhi không ra ca nhi này của ngươi, lấy điều kiện của Tam Lang Lý gia sao có thể coi trọng ngươi?"
"Nhân gia người ta chính là tú tài, sau này chắc chắn sẽ trúng cử làm quan, ngươi chết tâm đi là vừa, sau này cứ ngoan ngoãn mà gả cho một tên dã phu đi!"
Ca nhi....... tú tài là cái gì?
Bạch Thuật nghe mà chẳng cái mô tê gì, trong l*иg ngực lại đột ngột dâng lên một cổ tức giận, khiến cho vẻ mặt cậu không thể khống chế được nét dữ tợn. Thân thể tiến về phía trước, chuẩn bị vồ lấy tên trùng đực trước mặt.
"Ngươi định làm gì!" Đối phương hoảng sợ lui về sau vài bước, chộp lấy cây gậy gỗ từ trong góc phòng, hung hăng đánh vào người Bạch Thuật một cái.
Bạch Thuật nhất thời không kịp phản ứng, ăn trúng một gậy liền choáng váng ngã xuống.
Nếu là thân thể trước kia của cậu thì một gậy này chẳng tính là gì cả, nhưng thân thể bây giờ của cậu lại vô cùng yếu đuối, cú đánh vừa nãy của đối phương khiến cậu rất khó chịu, nửa ngày vẫn chưa bò dậy được.
"Hừ, đừng tưởng giả bộ ngất xỉu thì có thể trốn được, mỗi ngày ở nhà ta ăn không uống không, đúng là không biết xấu hổ." Cậu ta nói xong còn không ngại đủ mà bổ sung: "Ngươi cũng đừng trách ta đoạt mối hôn sự của ngươi, chính Tam Lang đã nói là không cần ngươi nữa."
"Lúc trước hắn nói với ta, chỉ cần tưởng tượng đến việc cùng ngươi đính hôn thôi, hắn đã thấy ghê tởm, còn ước gì ta có thể sớm ngày gả cho hắn." Người nọ nói xong liền ném cây gậy xuống đất, nghênh ngang rời đi.
Gả chồng? Bạch Thuật nằm trên mặt đất, đầu óc mơ mơ màng màng không kịp phản ứng......
Người vừa đánh cậu thực sự là trùng cái? Sao dáng vẻ lại còn mảnh mai hơn cả trùng đực thế kia, đã thế còn đoạt mối hôn sự của cậu?
Cả người Bạch Thuật đều rất đau, nơi thắt lưng bị đánh không phải là chỗ đau nhất trên người mà là trong thâm tâm, nơi đó truyền đến từng đợt đau đớn khó hiểu, nước mắt không tự kiềm chế chảy dài từ gò má xuống mặt đất.
Giữa cơn choáng váng mơ hồ, bên tai vang lên tiếng lẩm nhẩm thì thầm của hai kẻ lạ mặt, có vẻ là ở trong viện cách cậu không xa. Một người trong đó là trùng cái lúc nãy, kẻ còn lại thì có âm thanh bén nhọn hơn.
"Hòa Nhi, tên khốn Bạch Thử kia còn chưa chịu tỉnh sao?"
"Nương, nó còn giả bộ ngất xỉu ở đằng kia, Hòa Nhi thấy nó muốn làm phản rồi, vừa nãy còn định đánh cả con!"
"Cái gì? Đúng là nực cười! Hòa Nhi, con không bị thương ở đâu chứ?"
"Sao con có thể bị tên phế vật kia làm bị thương, chằng qua nó chỉ muốn hư trương thanh thế* thôi. Chỉ sợ là vì hài nhi có quan hệ tốt với Tam Lang Lý gia, nó mới đố kị đến phát điên."
(*) phô bày sức mạnh một cách thái quá nhưng không đáng kể.
"Nhưng con cũng nên chú ý một chút, dù sao thân là ca nhi, dung mạo vẫn rất quan trọng, ngộ nhỡ nó làm mặt con bị thương thì không xong."
"Nương nói phải, vậy thì xin phụ thân đuổi nó đi đi!"
"Chuyện này thì không được, dù sao chúng ta cũng là thân thích duy nhất của nó, phụ thân con làm trò trước mặt trưởng thôn, đã đáp ứng phải chăm lo cho nó đến khi nó xuất giá. Nếu vô duyên vô cớ đuổi đi, nhà chúng ta sẽ không còn mặt mũi nào sống ở trong thôn nữa."
"Vậy thì tùy tiện tìm một kẻ rồi đem nó gả ra ngoài, lấy cái bộ dạng kia của nó còn sợ chẳng ai nhìn trúng."
"Không vội, mấy ngày nữa nương đến đầu thôn hỏi thăm tên họ Vương góa vợ kia."
"Ha ha ha ha, là cái gã nghèo góa vợ còn mang theo ba đứa con trai? Rất xứng đôi với nó........"
Câu kế tiếp Bạch Thuật đã không còn nghe được nữa, cậu bắt đầu sốt cao đến mê man.