“Ngươi muốn bán cá?” Nghe Bạch Thuật nói vậy, Trần ca nhi có chút kinh ngạc.
Đồng thời hắn cũng nhanh chóng nhận ra rằng, dựa vào tài năng bắt cá của Bạch Thử, nghề bán cá quả thật khá tốt. Chỉ là với danh tiếng hiện tại của cậu, sợ là rất khó để bán được.
Vì thế Trần ca nhi liền thành thật nói: “Nếu ngươi muốn bán cá ở thôn Bạch Đường, ngoại trừ người làm nước mắm*, chỉ sợ là không có mấy ai chịu bỏ tiền ra mua. Không bằng ngươi đến huyện thành ở phía đông thôn mà bán, nơi đó nhiều kẻ có tiền, cá tôm gì cũng bán nhanh hơn một chút.”
(*) ở đây là người nấu rượu, nhưng mình không rõ nấu rượu thì cần cá làm gì?
Lời này của Trần ca nhi làm hai mắt Bạch Thuật trở nên sáng ngời, hóa ra phía đông thôn còn có huyện thành?
Tạ gia trang cũng nằm ở chỗ đó, nếu mỗi ngày cậu đi bán cá, chẳng phải là sẽ đi ngang qua Tạ gia sao? Cũng tiện tặng đồ cho giống đực kia.
Bạch Thuật lập tức trở nên hào hứng, nắm lấy tay Trần ca nhi nói: “Huynh đệ tốt! Có thể gặp được ngươi quả thật là điều may mắn của ta! Sau này ta đi bắt cá sẽ cho ngươi mấy con, coi như là cảm ơn sáng kiến tuyệt vời này của ngươi!”
Nghe Bạch Thuật nói như vậy, Trần ca nhi không khỏi thấy xấu hổ.
Nỗi sợ lúc trước hắn đối với Bạch Thử cũng hoàn toàn tan thành mây khói, hắn nói một cách chân thành hơn: “Bạch Thử, ngươi cứ mãi sống ở nhà họ Bạch cũng không phải là cách hay. Vừa lúc ngươi có tay nghề tốt như vậy, không bằng kiếm thêm nhiều tiền một chút, sau này dọn đến huyện thành ở.”
Rời khỏi thôn Bạch Đường rồi, thanh danh của Bạch Thử cũng chẳng có ai biết, có lẽ cậu sẽ tìm được một nhà chồng tốt.
Bạch Thuật đương nhiên không biết hắn đang nghĩ cái gì trong đầu, chỉ gật gật đầu nói: “Ta đã biết, chờ khi kiếm đủ tiền rồi, đương ta nhiên sẽ rời đi.”
Cậu từ biệt Trần ca nhi, lại tiếp tục xuống sông bắt cá, chỉ một lát sau, mười mấy ống trúc đều đựng đầy đủ loại thủy sản.
Bạch Thuật nghĩ nghĩ, lấy lá cỏ buộc chắc mấy con cua đồng to, bỏ đầy vào trong ống, lại đổ tôm sông vào một ống khác, chọn tầm ba bốn con cá trắm đen dài một thước, dùng cỏ xâu chúng lại rồi treo ở trên eo. Sau đó liền cõng mười mấy ống trúc đi đến huyện thành ở phía đông.
Một đường đi này, người nào gặp được cậu là đã vội né sang một bên.
Nửa đường gặp được gã trung niên ôm theo mấy đứa nhỏ hôm qua, gã vừa thấy Bạch Thuật đã lộ ra sắc mặt hoảng loạn, vội cúi đầu lui vào lề đường.
Mà ba đứa nhóc vừa thấy mấy con cá treo trên eo Bạch Thuật thì liền bắt đầu ồn ào: “Phụ thân, cá!”
“Ăn cá cá.”
“Con muốn ăn cá!”
Ba đôi mắt nhìn chằm chằm cá trắm đen không buông, nước miếng còn chảy cả ra.
Bạch Thuật thấy mấy đứa nhỏ này vừa đáng thương vừa buồn cười, khi còn ở Trùng Tinh, tất cả trẻ em đều được giáo dục miễn phí, chưa từng có vấn nạn không đủ ăn như thế này.
Cậu dừng chân lại, đem ống trúc chỉ có mấy con cá không đáng tiền đưa cho nam tử kia, nói: “Lấy cái này đưa cho bọn nhỏ ăn đi, không phải cá ngon gì, nhưng đem đi hầm canh vẫn rất thơm.”
Thấy gã không chịu nhận, cậu liền đặt ống trúc xuống đất chẳng quay đầu lại nhìn đã rời đi mất.
Chờ khi cậu khuất bóng rồi, một lúc lâu sau Vương Mộc Đầu mới nhặt ống trúc kia lên, xuất thần nhìn mấy con cá nhỏ ở bên trong, sau đó quay đầu nhìn hướng Bạch Thử rời đi. . .
Bạch Thuật đi một hồi, đã đến trước cửa Tạ gia.
Lúc này đã gần đến giữa trưa, cửa viện Tạ gia mở toang, mấy người hầu đang đi ra đi vào quét dọn.
“Xin chào, cho hỏi chủ nhà có ở đó không?” Bạch Thuật bước lên kéo một người hầu tới hỏi.
“Ngươi là?” Người hầu này cẩn thận đánh giá Bạch Thuật, vừa thấy cá trắm đen treo bên hông cậu liền lớn tiếng gọi: “Tiểu Thụ, người bán cá kia tới.”
Một lát sau, Tiểu Thụ từ trong viện đi ra, vừa thấy Bạch Thuật đã hung hăn trừng mắt nhìn cậu một cái, có chút không vui nói: “Bán cá phải không, ngươi vào đây với ta đi.”
Bạch Thuật còn muốn nói mình tới đây tặng cá chứ không phải bán cá, nhưng vừa nghe có thể đi vào Tạ gia, hy vọng được gặp giống đực kia đang ở trước mắt, cậu cảm thấy có chút lâng lâng, vội theo sau Tiểu Thụ đi vào.
Tiểu Thụ một đường mang cậu đến sau bếp, nữ đầu bếp và mấy bà lão nhóm lửa đang ở bên trong bận rộn nấu cơm.
Tiểu Thụ chỉ vào chậu gỗ chứa đầy nước giếng, nói: “Được rồi, ngươi thả cá vào đây đi!”
Vừa thấy đã biết là nơi cho hạ nhân làm việc, giống đực kia là công tử Tạ gia, nhất định sẽ không đến nơi dơ bẩn này rồi, Bạch Thuật không khỏi có chút thất vọng.
Nhưng vốn dĩ cậu đến đây là để đưa cá, có thể thấy giống đực kia thì tốt, không thấy thì cũng không sao.
Thế là cậu đem cá trắm đen, tôm sông và cua đã chuẩn bị sẵn bỏ vào chậu, nói: “Cá bỏ vào nước giếng dễ chết, vẫn nên dùng nước sông nuôi chúng mới sống được lâu.”
“Biết rồi biết rồi!” Tiểu Thụ mất kiên nhẫn nói: “Làm xong thì lại đây với ta, ta còn có chuyện vội lắm.”
Nói xong, liền vội vàng mang Bạch Thuật sang gian phòng bên cạnh, để Bạch Thuật ngồi ở chỗ đó: “Người chờ ở đây trước đi.”
Bạch Thuật vui vẻ trong lòng, chẳng lẽ chủ tử của hắn muốn đến đây gặp cậu?
Vì thế cậu liền ngồi ở trước bàn đợi, trong lòng không khỏi có chút hồi hộp, lát nữa gặp giống đực kia cũng không biết nên nói gì!
Tuy tuổi tác của cậu không còn nhỏ nữa, nhưng đa số thời gian đều là ở trên tiền tuyến đánh giặc, nào có thời gian để hẹn họ với giống đực đâu. Cho nên, đây lần đầu tiên cậu đơn thân độc mã gặp giống đực mình thích.
Bạch Thuật đợi một lúc, thấy một người hầu bưng mâm tới, trên đó để một chén cơm trắng, một đĩa thịt quay, một đĩa đậu hũ và một tách trà.
Người hầu đặt mâm lên bàn, sau đó móc ra ba xâu tiền từ trong túi, nói: “Người bán cá, đây là thù lao của ngươi. Sau khi ăn xong bữa cơm này, ngươi có thể rời đi.” Nói xong liền quay đầu đi mất.
Bạch Thuật sửng sốt một lát, tức khắc tràn ngập nỗi mất mát, ngốc ngốc nhìn đống món ngon trước mặt.
Thân thể này không biết đã bao lâu rồi chưa được ăn thịt, vừa ngửi thấy mùi thịt đã chảy nước miếng, bụng cũng ục ục kêu gào đòi ăn.
Nhưng trong thâm tâm, Bạch Thuật cảm thấy bữa cơm này thật khó nuốt.
Trên Trùng Tinh, nếu giống đực không thích giống cái nào đó sẽ từ chối tất cả quà mà giống cái đó đưa.
Cậu tặng cá cho Tạ công tử, đối phương lại đưa tiền cho cậu, đây là ngầm nói không muốn dính dáng gì với cậu sao?
Nếu là trước đây thì Bạch Thuật tuyệt đối tin rằng, với điều kiện của mình, tất cả trùng đực trên Trùng Tinh đều sẽ không chối từ. Nhưng hiện giờ cậu chẳng còn là chiến thần của trước kia nữa, mà chỉ là một ca nhi vừa nghèo vừa yếu.
Ngay cả bản thân cậu cũng là ăn bữa nay lo bữa mai, làm sao có thể mong cầu một giống đực ưu tú nhìn cậu với một cặp mắt khác?
Cậu cần có thêm thời gian, có lẽ là một năm, cũng có lẽ là ba năm, mới có thể trèo lên được địa vị mà không ai có thể chối từ được. Mà cho tới lúc ấy, liệu giống đực đó có còn đợi cậu không?
Bạch Thuật thật sự là ăn không vô nữa, vì vậy cậu liền xách theo mấy ống trúc còn dư lên, chỉ để lại ba xâu đồng tiền đó rồi đứng dậy rời đi.
Lúc bước vào, cậu đi theo Tiểu Thụ mà tới. Lúc ấy lòng cậu cứ lâng lâng lên, cũng không có nhìn đường, lúc đi ra ngoài, liền không cẩn thận mà đi hướng ngược lại.
Bạch Thuật vòng trái vòng phải, không hiểu sao lại vòng đến một cái hồ.
Hồ nước không lớn, đối diện còn có một dãy hành lang được treo rèm, Bạch Thuật nhìn bức rèm khẽ lay động theo gió, cũng không biết nên đi hướng nào mới tốt.
Lờ mờ nhìn thấy bóng người đứng sau bức rèm, cậu liền lớn tiếng hét lên với bên kia hồ nước: “Vị tiểu huynh đệ kia ơi, xin hỏi lối ra ở chỗ nào thế?”
Thân ảnh kia có vẻ hơi ngẩn ra, dừng một chút, sau đó đi tới vén rèm lên, lộ ra gương mặt mà Bạch Thuật ngày đêm nhớ mong.
Tạ Hòe Ngọc mặc một thân y phục màu trắng đứng trên hành lang. Gió nhẹ thổi qua làm y phục của y chuyển động phấp phới, lộ ra dáng người đĩnh bạt.
Vẻ mặt của y có chút lạnh lùng, khi ánh mặt trời chiếu vào, gương mặt y phảng phất như được mạ lên một lớp vàng, càng tăng thêm vẻ đẹp thoát tục.
Bạch Thuật cứ như bị đánh một cú vào đầu, cả người trở nên choáng váng. Mỗi một động tác, mỗi một biểu cảm của người nọ đều khiến cậu như đắm chìm trong cơn say.
Đầu óc cứ kêu ong ong hết lên, cả ngàn câu nói đã chuẩn bị sẵn cũng quên mất, chỉ biết ngơ ngác đứng ở đó nhìn y, vành tai bắt đầu đỏ ửng.
Đầu mùa hạ, nắng giữa trưa đã có chút nóng bức.
Tạ Hòe Ngọc đặc biệt sai người kê thêm một cái bàn trên hành lang bên hồ, treo thêm màn rèm rồi một mình ở đó luyện chữ.
Y vừa mới dọn về nhà cũ, rời xa khỏi mớ hỗn độn Tạ gia.
Ở nơi thâm sơn cùng cốc này không có nguồn nhân lực bị cài ghép, cũng không có sự cao sang mỹ lệ nơi kinh thành và cũng chẳng có danh sư nào để chỉ điểm cho y. Chờ ba năm sau trở về kinh thành, sợ là mọi người chỉ biết đến nhị công tử Tạ Thụy An chứ chẳng ai biết đến Tạ Hòe Ngọc này.
Phụ thân và người bên Lâu thị đều cho rằng làm như vậy thì có thể chèn ép được y. Ở vùng nông thôn này ba năm, chắc chắn y sẽ bỏ lỡ kỳ thi xuân năm sau, đợi khi nhị đệ được đề tên trên bảng trúng cứ, Tạ gia lại càng không có chỗ cho y dung thân.
Sở dĩ y đồng ý trở về nhà cũ giữ đạo hiếu với tổ mẫu, cũng chỉ vì muốn lấy lui làm tiến.
Khắp nơi trong Tạ gia đều có tai mắt của Lâu thị, y muốn làm chút gì đó cũng rất khó. Mà nhà cũ ở nông thôn này chính là địa bàn của Tạ Hòe Ngọc y, càng thuận tiện để quản lý người bên cạnh.
Chờ khi cánh chim của y đủ vững chắc, y sẽ đón đệ đệ ra ngoài, phụ thân và Lâu thị có muốn đến làm phiền cũng chẳng có cơ hội.
Đang lúc y miên man suy nghĩ, bên kia hồ nước bỗng có tiếng người hô lên: “Vị tiểu huynh đệ kia ơi, xin hỏi lối ra ở chỗ nào thế?” Tiếng nói thanh thúy dễ nghe, không cao không thấp, khiến cho người nghe như đắm mình trong gió xuân.
Nhưng khi giọng nói này truyền tới tai Tạ Hòe Ngọc lại không dễ nghe như vậy, y nhăn mày lại, trong đầu hiện lên vài suy nghĩ không vui.
Sau khi tới nông thôn này, xem ra người hầu trong nhà đều trở nên cẩu thả, vậy mà lại dám cho một người lạ vào đây, còn để hắn tiến quân thần tốc đi thẳng đến hậu hoa viên.
Nếu người này là do Lâu thị phái tới, nơi này lại không có đến một hạ nhân, vậy y chẳng phải sẽ gặp phải nguy hiểm đến tính mạng sao.
Nghĩ vậy, biểu cảm trên mặt Tạ Hòe Ngọc không mấy tốt đẹp.
Y tiến lên một bước vén rèm lên liền thấy thiếu niên đen gầy ở đối diện hồ nước.
Thiếu niên mặc trên người xiêm y rách rưới, dù mặt đã được rửa qua nhưng vẫn không thấy được rõ đường nét, trên lưng còn cõng mười mấy ống trúc, vừa thấy y là liền bỏ bừng mặt một cách ngốc nghếch...
Trông có vẻ không phải người mang theo mục đích mà đến, có lẽ là do cậu đi lạc...
Vẻ mặt Tạ Hòe Ngọc khá hơn một chút, mở miệng hỏi: “Ngươi vào được đây bằng cách nào? Sao chỉ có một mình ngươi đến?”
“Ta... ta tới để đưa cá, Tiểu Thụ dẫn ta vào.” Thiếu niên ấp úng nói.
“Đưa cá?” Tạ Hòe Ngọc chợt nhớ ra ca nhi mình gặp ngày trước, nhìn kỹ lại y mới phát hiện giữa mày của thiếu niên có một nốt ruồi đỏ. Chẳng qua là do da cậu đen, màu của nốt lệ chí lại rất nhạt nên trong một chốc không làm người ta thấy được.
Thấy người này là ca nhi mình đã từng gặp, Tạ Hòe Ngọc mới thả lỏng, vẫy tay bảo cậu đi qua, nói: “Ta nhớ ra rồi, hôm qua ngươi có tới đây tặng cá. Hôm nay mang theo cái gì, đưa ta nhìn xem.”
Lúc đầu Bạch Thuật đã thấy sắc mặt y không được vui lắm, lại nghĩ đến chuyện đưa tiền lúc nãy, còn tưởng là y ghét mình, trong lòng không khỏi thấp thỏm, lời nói cử chỉ cũng trở nên câu nệ cứng ngắc.
Thấy y muốn nói chuyện với mình, còn vẫy tay bảo cậu đi qua chỗ y thì rất vui, nỗi bất an cũng theo đó mà tan thành mây khói.
Vui buồn gì cậu cũng viết hết lên trên mặt, cười tươi đến nổi không thấy cả mắt, tung ta tung tăng chạy qua.
Cậu đi đến trước mặt Tạ Hòe Ngọc, gỡ xuống một ống trúc ra cho y nhìn: “Có cá trắm đen, tôm sông và cả cua đồng nữa. Mấy con đưa cho người đều là loại tươi ngon nhất, ta đem bỏ vào phòng bếp hết rồi. Nếu ngươi thích ăn thì cứ bảo ta, ngay mai ta đi bắt tặng ngươi.”
Lúc Bạch Thuật nói chuyện, tốc độ nói rất nhanh, đôi mắt chăm chú nhìn Tạ Hòe Ngọc.
Trước giờ Tạ Hòe Ngọc chưa từng bị người nào nhìn như vậy, thật ra cũng thấy có chút mới lạ, thế là tò mò nhìn lại.
Dáng người ca nhi này cao gầy, mũi cũng cao, bàn tay bị dính chút bùn và gò má hãm sâu cùng với cái cằm nhọn.
Bởi vì quá gầy nên đôi mắt cậu trông có chút lớn, đuôi mắt hơi cong lên, ánh mắt trong suốt tựa như nước ôn tuyền.
So với những ca nhi khác, ca nhi này có lẽ đã quen với việc tự nuôi sống mình, bả vai rộng, tay chân cũng khá lớn. Thân hình trông rất giống nam tử, không có điểm nào là giống với nữ nhân.
Nhưng tổ hợp như vậy lại không khó coi, thậm chí còn đẹp hơn đa số ca nhi mang bộ dạng như nữ nhân kia.
Thấy Tạ Hòe Ngọc vẫn luôn nhìn mình, cả người Bạch Thuật như tỏa ra từng đợt bong bóng màu hồng, cảm xúc kích động dâng trào.
Đầu óc cậu nóng lên, lắp bắp hỏi: “Tạ... Tạ công tử. . . Ta tên là Bạch Thuật! Bạch là màu trắng, Thuật là phép thuật, ngươi tên gì?”
Trước kia Tạ Hòe Ngọc ở trong kinh thành đều được hỏi tên tự, đây là lần đầu tiện bị hỏi thẳng như vậy. Không kịp phản ứng lại đã buột miệng nói: “Ta tên là Tạ Hòe Ngọc.”
Suy nghĩ một lát, cảm thấy bị người gọi thẳng tên hình như có chút không ổn, liền sửa lời nói: “Bằng hữu ta đều gọi ta là Thụy Thạch, đây là tên tự của ta, ngươi có thể gọi như vậy.”
Nhưng Bạch Thuật vừa nghe thấy tên y đã liên tục gật đầu tán thưởng: “Tạ Hòe Ngọc rất hay, tên rất dễ nghe. Tạ Hòe Ngọc, Hòe Ngọc. . .”
Đa số mọi người đều gọi y là Thụy Thạch, mình đương nhiên phải gọi y là Tạ Hòe Ngọc, mình gọi không giống với người khác mới càng có độ tồn tại, cậu cũng chẳng ngốc.
Tạ Hòe Ngọc: “……”
Thấy cậu vui vẻ như vậy, không biết có phải cũng bị lây nhiễm không, tâm trạng cũng tốt lên một chút, thôi thì tùy cậu vậy, gọi sao cũng được...
“Thiếu gia, đã đến giờ dùng bữa.” Tiếng gọi của Tiểu Thụ truyến đến từ phía sau.
Tạ Hòe Ngọc vừa quay đầu liền thấy Tiểu Thụ đang đi tới từ bên hành lang.
Vừa thấy Bạch Thuật, Tiểu Thụ lập tức mở to mắt. Giận đùng đùng chạy qua chất vấn: “Sao ngươi lại ở chỗ này? Ai cho ngươi chạy lung tung thế! Ăn cơm xong thì cầm tiền cút đi, vậy mà còn chạy đến chỗ của thiếu gia!”
“Tiểu Thụ, y tới được hậu viện cũng là do ngươi làm việc sơ sót. Sao lại trách cứ người khác?” Tạ Hòe Ngọc trầm mặt nói.
Tiểu Thụ nghe thấy vậy, vẻ mặt xấu hổ mà ấp úng biện giải: “Tiểu nhân... còn không phải do chưa dọn xong đồ ở tiền viện sao, ta thật sự rất bận nên chỉ làm y như lời phân phó của thiếu gia, để Trường Quý mang cơm canh đến cho y, rồi đưa tiền mua cá tôm cho y.”
“Ta không cần tiền.” Bạch Thuật vội nói với Tạ Hòe Ngọc: “Là do ta cố ý bắt cho ngươi ăn, ngươi thích là tốt rồi, không cần đưa tiền cho ta!”
“Không cần tiền? Tại sao?” Trong mắt Tạ Hòe Ngọc mang theo vài phần tò mò.
Ca nhi này đã nghèo đến vậy rồi mà còn tặng đồ cho y, y không tin đối phương không có mưu đồ gì.
Bạch thuật cúi đầu, có hơi mắc cỡ nói: “Ngươi…… Ngươi có thể nhận đồ mà ta đưa là ta đã rất vui.”