Lời Bạch Thuật nói bị vợ của Bạch Bảo Sơn là Bạch Vương thị nghe được, bà ta che miệng đứng ở cửa ha hả cười không ngừng.
“Cười cái gì mà cười?” Bạch Bảo Sơn xụ mặt quát một câu, lúc này Bạch Vương thị mới trợn trắng mắt chạy đi.
Bạch Bảo Sơn có chút thổn thức lại đồng cảm tiễn Bạch Thuật ra cửa: “Vậy cháu mau đi kiếm tiền đi, tranh thủ mua miếng đất này cho sớm.”
Chờ hai người rời khỏi nhà trưởng thôn, Trần ca nhi mới mở miệng hỏi: “Bạch Thử, mười lăm văn kia của ngươi kiếm được nhờ việc bán cá đấy à?”
Cậu ta biết trước đó Bạch Thử chẳng có nổi một văn tiền, chỉ hai ngày đã có thể kiếm được mười lăm văn tiền, trong mắt cậu ta thì đó chính là một số tiền khổng lồ, đã cực kỳ hâm mộ rồi.
“Không chỉ có mười lăm thôi đâu, ta kiếm được năm mươi văn đấy, có điều chỗ tiền còn lại đều đã tiêu rồi.” Bạch Thuật không để bụng nói.
“Năm… Năm mươi văn?” Trần ca nhi mở to mắt, còn nhiều hơn cả số tiền mà mình kiếm trong suốt mấy năm! Cậu ta không khỏi khâm phục nói: “Ngươi thật lợi hại!”
Nếu như về sau cũng có thể kiếm được năm mươi văn chỉ trong mấy ngày thì tích cóp mười năm sau, cũng có thể mua được một mẫu ruộng rồi, cuộc sống của Bạch Thử sẽ không còn khổ sở như vậy nữa, Trần ca nhi dễ dàng tưởng tượng ra.
Chỉ là năm mươi văn tiền này, mới một ngày mà Bạch Thử đã tiêu hơn phân nửa, thật đúng là giỏi phung phí! Trần ca nhi không nhịn được lại giáo dục Bạch Thử một phen, bảo cậu phải thắt lưng buộc bụng, không được tiêu tiền lung tung.
Bạch Thuật vào tai này ra tai kia, không để lời Trần ca nhi nói trong lòng. Lúc sau lại còn nói với hắn: “Ngày mai ta còn phải lên huyện bán cá, có lẽ sẽ thiếu một người giúp đỡ, nếu như ngươi có rảnh thì có thể tới đây làm việc giúp ta, ta sẽ tính thù lao cho ngươi.”
Vừa nghe có tiền để kiếm, Trần ca nhi lập tức động lòng. Nhà cậu ta chỉ có ba mẫu ruộng, con cái cũng ít, không có gì việc phải làm, vì thế bỗng có chút chờ mong mà hỏi: “Không biết thù lao tính như thế nào?”
“Hiện tại ít việc, ngươi tới giúp ta một lần ta cho ngươi hai văn tiền, bao một bữa cơm. Nếu về sau việc nhiều hơn sẽ cho ngươi thêm tiền, ngươi thấy có được không?”
“Được chứ, được chứ.” Trần ca nhi đồng ý ngay tắp lự. Có thể lấy hai văn tiền còn bao bữa cơm, tá điền trong thôn cũng chỉ đến thế mà thôi, nhưng tá điền cũng không cần thằng oắt như hắn, đây là việc tốt nhất mà hắn có thể tìm được rồi.
Bạch Thuật nói làm là làm, hiện tại sắc trời còn sớm, cậu bèn bảo Trần ca nhi về nhà cầm lưỡi hái rồi cùng cậu ra sau núi chặt trúc.
Trần ca nhi đưa Lạp Nhi vào trong nhà, hai người một đường hướng thẳng lên núi, trên đường đụng phải mấy thôn dân, liền có vài người cười hì hì mở miệng hỏi: “Bạch Thử, nghe nói ngươi muốn mua đất? Khi nào thì mua thế?”
Vừa rồi Bạch Vương thị ở trong nhà nghe được Bạch Thuật nói muốn mua đất, lát sau liền đi coi nó như chuyện cười rồi ra ngoài buôn chuyện khắp nơi.
Trong thôn Bạch Đường, không có cái gì truyền mau hơn chuyện ngồi lê đôi mách. Chẳng được bao lâu, thôn dân khắp nửa cái thôn đều biết Bạch Thử muốn mua đất, mỗi người đều coi cậu thành trò cười.
Chỉ có mười lăm văn tiền còn muốn mua đất, không phải là mơ mộng hão huyền sao? Tuy rằng bản thân đại đa số thôn dân cũng không mua nổi đất, nhưng không ảnh hưởng đến việc bọn họ chê cười kẻ khác. Vì thế vừa thấy Bạch Thử, bọn họ đã phải đi lên chào hỏi một tiếng, thuận tiện hỏi xem khi nào thì Bạch Thử mới có thể mua được đất.
“Tháng sau mua.” Bạch Thuật cười ha hả, trả lời.
Chờ bọn họ đi rồi, Trần ca nhi mang vẻ mặt khó chịu bảo với Bạch Thuật: “Lần sau ngươi đừng để ý tới bọn họ, bản thân bọn họ một năm còn không kiếm nổi số tiền năm mươi văn đấy.”
Tuy rằng cậu ta cũng chả tin tháng sau Bạch Thuật đã có thể mua đất, có điều Bạch Thuật chính là người một lần có thể kiếm năm mươi văn, giỏi hơn so với những người này nhiều.
Đi vào sau núi, Bạch Thuật chỉ cần hai ba nhát đã chặt được một cây trúc. Cậu giao cây trúc cho Trần ca nhi, bảo hắn chặt thành từng đoạn một sau đó chế thành ống trúc giống như cái lúc trước của mình.
Lúc Trần ca nhi ở bên cạnh làm ống trúc, Bạch Thuật cũng cũng không hề nhàn rỗi.
Cậu nhặt những cọng trúc tương đối nhỏ lên, tìm vài nơi khuất cắm vào trong đất.
Chờ sau khi chuẩn bị xong toàn bộ thì dùng lá cây phủ lên nơi đó, che giấu kỹ đến mức không nhìn ra một chút dấu vết nào.
Sau núi không có động vật to lớn gì cả nhưng gà rừng thỏ hoang thì vẫn không ít. Năng lực sinh tồn ở nơi hoang dã của Bạch Thuật cực mạnh, mấy thứ như làm bẫy rập bắt thỏ đều dễ như trở bàn tay.
Trước đó cậu từng nói muốn bắt để cho Tạ Hòe Ngọc ăn, đương nhiên sẽ không quên.
Chờ sau khi cậu chuẩn bị xong mấy cái bẫy rập, Trần ca nhi cũng đã làm được kha khá ống trúc rồi. Vì thế Bạch Thuật đào hai búp măng ngay tại chỗ, lại mang hai cái ống trúc đi về hướng bờ sông.
Cậu đã đồng ý sẽ bao Trần ca nhi một bữa cơm, hiện tại cũng đã đến thời gian làm cơm chiều.
Cơm chiều hôm nay đương nhiên lại là cá rồi.
Tốc độ của Bạch Thuật cực nhanh, chỉ thoáng chốc đã bắt được hai ống cá nhỏ.
Trần ca nhi chủ động rửa sạch, xử lý sạch sẽ đám cá, một ống cắt nát cùng nấu canh với măng. Một ống còn lại, Bạch Thuật dùng xiên tre xuyên qua đặt lên trên lửa nướng.
Chỉ chốc lát sau, mùi hương của cá đã bay ra. Trần ca nhi ngửi được hương vị kia, nước miếng không ngừng ào ra. Nhưng lúc bắt đầu ăn, cậu ta lại hơi thất thần, còn thỉnh thoảng nhìn về hướng nhà mình.
Bạch Thuật nghĩ có thể là cậu ta lo lắng cho Lạp Nhi ở nhà, vì thế liền mở miệng nói: “Lần sau nếu như ngươi ra ngoài ăn cơm, có thể đưa cả Lạp Nhi theo, dù sao thì một cậu bé như vậy cũng chả ăn hết là bao.”
Nghe thấy Bạch Thuật nói thế, Trần ca nhi liên tục cảm tạ, càng thêm cảm kích Bạch Thuật. Đồng thời từ tận đáy lòng cũng cảm thấy cực kỳ đáng tiếc thay Bạch Thuật, thế là mở miệng nói: “Bạch Thử à, ngươi giỏi giang như vậy, chỉ tiếc đầu thai nhầm chỗ, nếu như ngươi mà là trang nam nhi thì tốt rồi, sao lại sinh thành ca nhi cơ chứ. Số mệnh của ca nhi thật là khổ, nếu như trông xinh xẻo một chút, có thể được gả vào nhà tử tế thì còn đỡ, chứ giống như hai ta, trông hệt như trang nam nhi, đúng là cả đời không hết khổ.”
Bạch Thuật nguyên bản chính là trùng cái nên không cảm thấy ca nhi có cái gì không tốt, bèn bảo với Trần ca nhi: “Ca nhi không phải cũng khá tốt sao? Ca nhi mà cố gắng nỗ lực thì cũng có thể kiếm tiền mua đất, xây căn nhà lớn, còn có thể kết hôn với bậc nam nhi mà mình thích. Ta chưa từng cảm thấy sinh ra là ca nhi có chỗ nào không tốt cả.”
“Nhưng ca nhi cho dù có giỏi giang đến mấy đi nữa thì chung quy là vẫn phải gả cho người ta, tay chân thô kệch như nam nhi thì gả ra ngoài thế nào được?” Trần ca nhi kinh ngạc nói.
“Nếu như ta mang năng lực đủ mạnh, nắm trong tay gia sản bạc triệu, lại có một trái tim chân thành, sao có thể không tìm được trang nam nhi mà mình ái mộ?” Bạch Thuật cười, tự tin nói: “Ngược lại, nếu như ta chỉ có một khuôn mặt trông như phận nữ nhi, nhưng chẳng biết cái gì, chẳng có cái gì. Chẳng lẽ người đàn ông ta thích có thể vì một khuôn mặt mà không rời không bỏ ta? Huống chi cái thứ như dung mạo, một ngày nào đó rồi cũng sẽ phải già thôi. Ai có thể bảo đảm mình mãi mãi xuân xanh rực rỡ?”
Lời Bạch Thuật làm Trần ca nhi chấn động, đây là lần đầu tiên cậu ta nghe thấy có người nói với hắn những lời như thế.
Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người đều bảo cậu ta rằng ca nhi mà giống nam nhi thì không gả đi được, cậu ta nghe suốt hơn hai mươi năm liền cảm thấy những lời này khẳng định là đúng. Nhưng hôm nay nghe được lời này của Bạch Thuật, cậu ta lại cảm thấy rất có đạo lý.
Nữ nhi và ca nhi có gia cảnh tốt trong thôn đều dễ tìm đối tượng hơn so với người có gia cảnh kém. Nếu như có ruộng đất bên mình thì càng không phải lo chuyện gả chồng, sớm đã có người tới cửa đính ước rồi.
Những tay nam nhi đó miệng thì nói chỉ thích nữ nhi trông xinh đẹp, trông mắn đẻ, trên thực tế nhìn thấy ca nhi có của hồi môn nhiều không phải cũng chen chúc nhau xông lên ư.
Cậu ta lại nghĩ tới Lạp Nhi nhà mình, đằng đó nhà cậu ta đã sớm nói qua, sẽ không cho Lạp Nhi ruộng đất của hồi môn.
Chờ Lạp Nhi lớn lên gả chồng, nếu vẫn chỉ có hai bàn tay trắng như mình thì sợ là cũng không có nhân duyên tốt lành gì.
Không được! Mình nhất định phải kiếm thật nhiều tiền, giống như Bạch Thử vậy.
Cho dù không thể kiếm được một mẫu ruộng cho Lạp Nhi, cũng không thể kém hơn các ca nhi khác trong thôn được!
Hôm sau, mới sáng sớm Bạch Thuật đã rời giường, trực tiếp đến phòng bếp ăn cháo đậu do Bạch Trâu thị làm.
Chờ cơm nước xong xuôi, cậu liền đi ra sau núi. Sau khi xem xét mấy cái bẫy rập, cậu tìm được rồi một con gà rừng cùng hai con thỏ ở bên trong.
Bạch Thuật đập chết gà rừng và thỏ, dùng dây cỏ xuyên lên cột vào eo. Sau đó cậu lại xách tất cả ống trúc lên, đi về hướng bờ sông.
Trần ca nhi đã hẹn trước với cậu hôm nay sẽ tập hợp ở bờ sông, lúc Bạch Thuật qua đó thì Trần ca nhi đã tới rồi.
Có lẽ là bởi vì ngày hôm qua bị Bạch Thuật khơi dậy ý chí chiến đấu, hôm nay Trần ca nhi chăm chỉ lạ thường.
Lúc Bạch Thuật chưa tới, cậu ta đã xuống nước mò cá, nhưng bởi vì kỹ thuật quá kém nên chả bắt được một con cá nào.
Khi nhìn thấy Bạch Thuật, Trần ca nhi còn cảm thấy rất ngượng ngùng.
Bạch Thuật không hề chê cười cậu ta, chỉ bảo cậu ta lên bờ nghỉ ngơi, giúp mình trông chừng thỏ với gà rừng. Còn cậu thì xuống nước bắt đầu làm việc.
Chỉ hơn một canh giờ, Bạch Thuật đã bắt được hai mươi ống cá.
Sợ trên đường xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, cậu còn chuẩn bị thêm mấy ống. Sau đó liền cùng Trần ca nhi một người một nửa, vác chỗ cá sống này lên đường.
Kỳ thật cậu kêu Trần ca nhi tới hỗ trợ, chủ yếu chính là tìm một người chuyển cá. Bằng không dưới tình huống không có phương tiện giao thông, cậu thật sự không có cách nào một mình vận chuyển hết số cá này đến tửu lâu Lai Phúc.
Lúc đi ngang qua thôn đông, Bạch Thuật lại đi một chuyến tới Tạ gia. Lúc này cậu không đưa cá mà tặng một con gà rừng và một con thỏ. Hôm nay cậu vội vàng đi tửu lâu Lai Phúc để đưa cá nên không nán lại quá lâu.
Chờ rời khỏi Tạ gia rồi, Trần ca nhi mở miệng nói: “Bạch Thử, ngươi thật lợi hại, ngay cả nhà Bá tước cũng mua đồ của ngươi!”
Sau khi nghe thế, Bạch Thuật liền cười nói: “Không phải mua, là ta tặng đấy.”
“Tặng?” Trần ca nhi kinh ngạc đến nỗi cằm cũng sắp rớt xuống: “Sao ngươi còn tặng đồ cho nhà bọn họ? Bọn họ đã có lắm tiền như vậy rồi cơ mà! Con thỏ và gà rừng này, ở trong huyện ít nhất cũng phải bán được mười văn tiền đấy!”
“Ta thích công tử Tạ gia nên tặng cho hắn.” Bạch Thuật bình thản nói: “Đối với người trong lòng sao có thể nói chuyện tiền nong gì chứ, hắn mà đưa tiền cho ta thì ta mới khổ sở đấy.”
Trần ca nhi nghe thấy lời Bạch Thuật nói thì càng giật mình. Lá gan của Bạch Thử này thật là lớn, không ngờ ngay cả công tử nhà Bá tước cũng dám thích, làm sao người ta có thể nhìn trúng cậu cơ chứ?
Nhưng lát sau cậu ta lại nghĩ, trước đó Bạch Thử còn nói qua tháng sau muốn mua đất. Cậu luôn có những ý nghĩ to gan như thế, khuyên cũng vô dụng, vì thế nên không nói thêm gì nữa, chỉ coi như Bạch Thử không thể gả ra ngoài nên bất chấp tất cả.
Trước buổi trưa, Bạch Thuật và Trần ca nhi đã tới cổng huyện thành.
Lần này cậu không dừng lại, trực tiếp tiêu mấy văn tiền mua bốn cái bánh nướng nhân thịt, cùng Trần ca nhi mỗi người cầm hai cái vừa đi vừa ăn.
Trần ca nhi thấy cậu tiêu tiền mà đứt hết cả ruột, bây giờ còn chưa kiếm được tiền mà đã tiêu mất bốn văn rồi. Tuy rằng không phải tiền của mình nhưng hắn cũng cực kỳ xót ruột, lập tức đề nghị lần sau mang lương khô theo.
Không ngờ Bạch Thuật lại từ chối ngay. Đùa đấy à, cậu kiếm tiền chính là để ăn no uống đẫy. Thật vất vả mới được lên huyện thành một chuyến, có thể ăn chút đồ ngon, sao có thể gặm lương khô? Vì thế Trần ca nhi không hé răng nữa, chỉ để lại một cái bánh nướng bỏ vào trong ngực, mang về cho con ăn.
Lại đi thêm chốc lát, bọn họ đã vào cửa tửu lâu Lai Phúc.
Đây là lần đầu tiên Trần ca nhi được vào nơi như thế này, nhìn thấy biển hiệu khí phái của tửu lâu, cái bàn cái ghế đều được quét sơn đỏ. Cậu ta không khỏi có chút sợ hãi rụt rè, không dám nhiều lời một câu, chỉ dám đi theo sau Bạch Thuật.