Khi Bạch Thuật rời nhà, Bạch Trâu thị và Vương bà tử vẫn đang xích mích với nhau.
Buổi sáng, Bạch Trâu thị xách một bọc hạt đậu đến nhà Vương bà tử, không đến một khắc, đã bị Vương bà tử cầm chổi đuổi ra ngoài.
Cả đêm Bạch Thuật không về, cả nhà Bạch lão tam lại không hề hay biết.
Lúc này, Bạch Thuật đang đi trên đường về nhà, mà Bạch Trâu thị bị đánh kia đang nằm bò ra bàn mà khóc.
“Hu hu hu… Vương bà tử kia đúng là độc ác, vậy mà ở trên phố mắng nương là bà già, còn nói nương không có lòng tốt muốn hại bà ấy. Thế này là muốn hủy hoại hết danh tiếng của nương rồi!”
“Nương, bị Vương bà tử mắng mấy câu là chuyện nhỏ.” Bạch Hòa nói: “Bây giờ danh tiếng của Bạch Thuật đã thối lắm rồi, sợ là sau này cũng không gả được đi. Lẽ nào chúng ta còn phải nuôi nó cả đời ở trong nhà không bằng?”
“Vậy thì không được!” Bạch Trâu thị đập bàn một cái, lau nước mũi chảy từ trong mũi ra: “Bây giờ ngày nào nó cũng ở trong nhà chiếm ăn chiếm uống, còn không làm việc gì. Nương nhìn thấy nó đã cảm thấy xui xẻo, còn để nó lắc lư trước mặt nương nữa, nương tổn thọ mất thôi!”
Hai người đang thì thầm nói nhỏ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cửa sân bị đẩy ra, Bạch Hòa lập tức thò đầu ra ngoài nhìn, trông thấy Bạch Thử đang nghênh ngang đi vào.
Cậu ta lập tức im bặt, không dám nói thêm một câu, sợ Bạch Thử nổi điên lên chém bọn họ.
Bạch Thuật quay về căn phòng rách nát, lấy đôi giày mới mua ra ngoài.
Cậu phấn khởi đeo giày mới lên, rồi giấu hết số tiền xu còn lại vào trong góc phòng.
Giặt sạch giày cũ, phơi khô, Bạch Thuật vỗ vỗ tay rồi lại đi ra ngoài.
Cậu muốn đi tìm Trần ca nhi, hỏi hắn về chuyện liên quan đến bán đất.
Nhờ người làm việc, đi tay không đến thì không hay, thế là khi Bạch Thuật đi qua rừng cây bèn tiện tay móc mấy quả trứng chim, cầm trứng chim đến nhà Trần ca nhi.
Đi đến cửa nhà Trần ca nhi, cậu liền nghe thấy từng hồi tiếng mắng mỏ và tiếng khóc lóc ở trên trong.
Cậu nhíu mày, thông qua cửa sổ nhìn vào bên trong, trông thấy Trần ca nhi quỳ trên mặt đất, bao lấy đứa con khóc hu hu.
Một nam nhân vừa gầy vừa thấp cầm cây mây trên tay, quất lên người Trần ca nhi và đứa bé.
“Ngươi làm gì!” Bạch Thuật đứng ngoài cửa sổ hét lên một tiếng, nam nhân trong phòng và Trần ca nhi đều sợ hết hồn.
Nam nhân kia vừa nhìn thấy Bạch thuật, cả người run rẩy, bỏ cây mây trong trong xuống, mở cửa sổ, cười nói: “Đây không phải ca nhi nhà Bạch lão đại sao? Sao hôm nay lại đến đây thế.”
Bạch Thử này nổi tiếng điên cuồng, nghe nói dám giết người, gã không dám đối đầu với cậu.
“Tại sao khi nãy ngươi đánh bọn họ!” Bạch Thuật không dễ bị qua mắt như vậy, cậu vẫn không chịu bỏ qua, tiếp tục hỏi.
Nam nhân kia lúng túng, hung dữ trừng mắt nhìn Trần ca nhi một cái.
Trần ca nhi lập tức rùng mình, đứng lên giảng hòa nói: “Không sao, không sao. Đều là do ta không tốt. Bạch tiểu ca nhi, ngươi đến tìm ta có việc đúng không, ngươi đợi chút, chút nữa ta ra ngoài nói với ngươi.”
Nói rồi, hắn bế con trai của mình lên, cùng nhau đi ra khỏi phòng.
Bạch Thuật không hiểu tại sao Trần ca nhi bị đánh còn phải nói giúp cho đối phương, cậu giơ tay chỉ vào nam nhân ở trong phòng, hung ác nói: “Đừng đánh vợ và con ngươi nữa, lần sau để ta nhìn thấy, ta sẽ không khách sáo với ngươi.”
Trên người cậu mang theo sát khí từng đánh giết trên chiến trường, dọa cho nam nhân kia liên tục gật đầu.
Trần ca nhi bế con ra ngoài, nhìn thấy Bạch Thuật, hắn có chút khó xử chỉnh lại đầu tóc, lau khóe mắt đỏ bừng.
Con trai của cậu ta tên là Lạp Nhi, vừa gầy vừa thấp, sắc mặt vàng vọt, trên trán còn có nốt ruồi son ảm đạm, khi nhìn người khác đến đầu cũng không dám ngẩng lên một chút.
Trần ca nhi gọi cậu bé, Lạp Nhi lập tức trốn sau lưng Trần ca nhi, cắn môi không dám nói chuyện.
Bạch Thuật móc ra mấy quả trứng chim ở trong lòng, vẫy tay với Lạp Nhi, nói: “Nào, Lạp Nhi, đâu là đồ ăn ta mang cho đệ.”
Nhìn thấy trứng chim, cuối cùng hai mắt của Lạp Nhi cũng sáng lên, cậu bé nuốt nước bọt, do dự một lát rồi đi lên trước, giơ tay nhận lấy trứng chim, nhút nhát gọi một tiếng Bạch đại ca.
Bạch Thuật vừa nhìn đã trông thấy trên cánh tay của Lạp Nhi toàn là vết tím bầm, có vẻ đều là vết thương cũ từ mấy ngày trước. Cậu không cẩn thận đụng vào một cái, vẻ mặt đứa bé chết lặng, hình như cũng không biết đau, vừa nhìn là biết bị đánh quen rồi.
“Trần ca nhi, gã thường xuyên đánh hai người sao?” Bạch Thuật cau mày hỏi: “Lạp Nhi vẫn còn là một đứa nhỏ, sao gã có thể ra tay nặng như vậy, ta đi dạy cho gã một bài học, để sau này gã không dám đánh hai người nữa!”
“Tuyệt đối đừng!” Trần ca nhi nghe vậy vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Bình thường gã đối với ta khá tốt, cũng không để ta thiếu ăn thiếu mặc. Chẳng qua là bị người ta cười nhạo không sinh được con, trong lòng bực bội mới lấy ta ra trút giận. Đây là chuyện nhà của ta, người đừng nhúng tay vào.”
Nghe Trần ca nhi nói như vậy, Bạch Thuật cũng không tiếp tục khuyên nữa.
Trần ca nhi thực sự quá yếu đuối, giống hệt như giống cái vậy, cho dù cậu đồng tình, nhưng bản thân đối phương không hành động, cậu cũng chẳng giúp được gì.
Chỉ là thương cho Lạp Nhi, Bạch Thuật thở dài, nói: “Vậy nếu như ngươi cần, cứ đến tìm ta.”
Trần ca nhi gật đầu.
Kết thúc chủ đề này, Bạch Thuật bèn nhắc đến việc chính hôm nay tới đây, cậu muốn nhờ Trần ca nhi nghe ngóng giúp cậu ở trong thôn có chỗ nào bán đất.
“Ngươi muốn mua đất?” Trần ca nhi vô cùng kinh ngạc. Mới một ngày không gặp Bạch Thuật, cậu lấy đầu ra tiền mua đất?
Đất ở thôn Bạch Đường, một mẫu ruộng trên phải tám lượng bạc, một mẫu ruộng giữa phải năm lượng bạc, một mẫu ruộng dưới phải ba lượng bạc.
Nghe có vẻ không đắt, chỉ mấy lượng bạc liền có thể mua được một mẫu ruộng, nhưng trên thực tế, nông dân ở trong thôn có thể bán đất đã hiếm lại càng ít.
Phải biết trong hoàn cảnh như vậy, đường tắt để kiếm tiền của thôn dân rất ít, phần lớn thôn dân chưa từng đi học, cũng không có đầu óc làm ăn.
Như nhà của Trần ca nhi, bản thân cũng chỉ có ba mẫu ruộng, lương thực trồng được vừa đủ để ăn, có thì mang đi đổi dầu cải, muối và vải vóc. Nhiều năm như vậy rồi, cũng chỉ tích góp được bốn năm mươi văn tiền, đó còn là tiền đồ cưới Trần ca nhi nhịn ăn nhịn mặc, tích góp cho Lạp Nhi.
Tiểu tử Bạch Thử này, vậy mà nghĩ đến cả việc mua đất? Trần ca nhi cảm thấy cậu đúng là suy nghĩ viển vông.
Chỉ là Bạch Thử hỏi hắn, hắn cũng không thể không đáp, thế là bèn bảo đối phương đi tìm trưởng thôn hỏi thử. Thổ địa văn thư của toàn bộ thôn Bạch Đường đều nằm trong tay trưởng thôn Bạch Bảo Sơn.
Trần ca nhi dẫn Bạch Thuật đi đến nhà trưởng thôn Bạch Bảo Sơn, đến nhà trưởng thôn, Bạch Thuật mới phát hiện nhà lão cách nhà mình không xa, chỉ cách mấy căn nhà.
Nhà của Bạch Bảo Sơn được coi như là nhà giàu số một số hai trong thôn Bạch Đường, một căn nhà ngói to ba gian tường trắng ngói đen, chuồng lợn, chuồng trâu đều có đủ. Sân vườn cũng sửa sang rất rộng, bên trong phơi rau khô và thịt khô, còn nuôi mười mấy con gà con.
Trần ca nhi ở bên ngoài gọi hai tiếng, liền có người đến mở cửa, Bạch Bảo Sơn cũng lên tiếng trả lời, đi ra ngoài.
Khi nhìn thấy Bạch Thuật, Bạch Bảo Sơn sững lại một chút, nhưng lát sau liền khôi phục vẻ mặt, mời Trần ca nhi và Bạch Thuật cùng nhau đi vào trong. Nhưng lão không dẫn người đi vào trong nhà, mà ngồi xuống bàn đá ở trong sân, bảo người rót hai bát nước giếng, mở miệng hỏi: “Cũng không biết hôm nay ngọn gió nào thổi Trần ca nhi và cháu trai đến đây.”
Lúc này Bạch Thuật mới biết, hóa ra Bạch Bảo Sơn này còn là họ hàng xa của mình, nhưng mà đã cách mấy đời rồi, cũng không phải quan hệ máu mủ gì, chỉ là đều mang họ Bạch mà thôi.
“Thôn trưởng, ta muốn mua đất.” Bạch Thuật trực tiếp nói, lời ít ý nhiều tỏ rõ mục đích của bản thân.
Nghe cậu nói như vậy, vẻ mặt của Bạch Bảo Sơn hơi thay đổi, mở miệng hỏi: “Mua đất? Một ca nhi như cháu lấy đâu ra tiền mua đất? Cháu muốn tách khỏi nhà Bạch lão tam?”
“Ta đã muốn tách ra từ lâu rồi, nhưng không phải bây giờ.” Bạch Thuật nói: “Ta muốn hỏi thử, hiện nay trong thôn bán những đất nào, giá cả ra sao. Đợi khi ta mua được đất phù hợp, ta liền ra ngoài.”
Bạch Bảo Sơn vẫn luôn biết chuyện giữa Bạch lão tam và Bạch Thử.
Năm xưa Bạch lão tam thề thốt chân thành nói muốn phụng dưỡng mẹ già, nuôi Bạch Thử đến khi lấy chồng, Bạch Thử lại là một ca nhi, sau này cũng phải gả cho người khác.
Ông ta và tộc trưởng Bạch gia thảo luận một chút, liền đồng ý chia đất của Bạch lão đại cấp cho Bạch lão tam.
Chẳng ngờ được mẹ già Bạch già chưa đến hai năm đã mắc bệnh qua đời rồi, còn lại Bạch Thử, ở trong nhà ông ta cũng lo liệu như nam nhân.
Bạch Bảo Sơn cũng rất coi thường việc này của Bạch lão tam, nhưng người trong thôn đều như vậy, tôn thờ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Bạch Thử không đến tìm lão, lão cũng sẽ không chủ động đi lo chuyện không đâu của nhà khác.
Bây giờ nghe ý của Bạch Thuật, Bạch Bảo Sơn bèn thở dài nói: “Tách ra sớm cũng tốt.”
Lão xoay người đi vào trong nhà lấy ra một tập giấy ngả vàng, bày ra trước mặt Bạch Thuật.
Bạch Thuật nhìn kỹ, phía trên viết danh sách đất đai của thôn Bạch Đường dưới triều Đại Tuyên, chi chít, cặn kẽ đều ghi lại toàn bộ danh sách phân chia đất ruộng trong thôn Bạch Đường, ước chừng hơn mười mấy tờ.
Lúc này cậu mới biết, hóa ra thời đại bây giờ bản thân đang sinh sống gọi là triều Đại Tuyên.
Bạch Bảo Sơn chỉ vào một tờ trong số đó, bên trên viết đất đai đang bán, chỉ có vài mảnh đất ruộng ít ỏi.
Viết hai mẫu đất ruộng trên của Vương nhị gia thôn Tây mười hai lượng bạc, năm mẫu ruộng giữa của Trương tam gia thôn Nam hai mươi năm lạng bạc, ba mẫu ruộng dưới của Bạch tứ gia Hà Bắc chín lượng bạc.
Bạch Thuật nhìn tờ giấy, nhíu mày hỏi: “Trưởng thôn, chỉ có mấy nhà này trong thôn bán đất thôi sao?”
“Mấy năm nay mưa thuận gió hòa, cuộc sống của mỗi nhà ổn định. Đương nhiên không có mấy ai bán ruộng.” Bạch Bảo Sơn nói.
Ở nông thôn, ruộng vườn chính là nghề kiếm sống của người nông dân, có tiền ai cũng muốn mua nhiều thêm hai mẫu ruộng. Nếu không phải thực sự không sống nổi, sẽ không có ai bán đất ruộng.
“Như vậy à.” Bạch Thuật không kìm được có hơi thất vọng, lại mở miệng hỏi: “Vậy trong số mảnh vườn này, có mảnh nào gần bờ sông một chút không?”
“Đúng là ba mẫu ruộng dưới của Bạch tứ gia Hà Bắc khá gần bờ sông.” Bạch Bảo Sơn nói: “Nhưng cũng bởi vì cách quá gần, mùa mỗi năm đều sẽ bị ngập úng một lần, bây giờ trong ruộng còn đang ngập nước, ai cũng không muốn mua. Bạch Thử à, nghe một câu của thúc, không thể mua đất gần sông, nếu như cậu có tiền, thà tiêu nhiều tiền hơn một chút đi mua đất ruộng giữa.”
“Được, ta biết rồi, cảm ơn trưởng thôn nhắc nhở.” Bạch Thuật gật đầu, nói: “Nhưng ta vẫn nhìn trúng mảnh ruộng bên sông này. Nhờ trưởng thôn để lại giúp ta, đừng bán mất, đợi ta tích đủ tiền rồi đến mua.”
“Cháu yên tâm đi, mảnh đất treo sắp ba năm cũng không có ai mua, ta thấy trong mấy năm tới cũng không bán được.” Lúc này Bạch Bảo Sơn mới biết bây giờ Bạch Thuật vẫn chưa có tiền mua đất, thế là cất hết giấy tờ đất đai trên bàn đi.
“Được rồi, bây giờ cháu còn thiếu bao nhiêu tiền?” Bạch Bảo Sơn mở miệng hỏi.
“Bây giờ ta có mười lăm văn tiền. Đoán chừng tháng sau là có thể mua được đất rồi.” Bạch Thuật tự tin trả lời
Bạch Bảo Sơn: “...”
Một nghìn văn tiền là một lượng bạc, chín lượng bạc là chín nghìn văn tiền. Bây giờ Bạch Thử chỉ có mười lăm văn tiền, phải mấy đời mới có thể tích được tiền mua đất hả?
Bạch Bảo Sơn nhớ đến lời đồn trong thôn mấy ngày trước, nói Bạch Thử đột nhiên phát điên, muốn giết người ở nhà Bạch lão tam.
Vốn lão chỉ cho rằng đó là hành động nhất thời nổi nóng của Bạch Thử, hôm nay xem ra, trái lại lời đồn này khá giống thật!
Chắc là Bạch Thử điên thật rồi.