Trùng Cái Ở Tinh Tế Xuyên Thành Ca Nhi Ở Nông Thôn

Chương 16: Ta cảm thấy rất đẹp

Trước Sau

break

Cán bút làm từ trúc bình thường, ngòi bút lông dê, mười mấy văn tiền liền có thể mua được một cây ở trong tiệm văn phòng phẩm, cũng không biết có gì đẹp, rõ ràng bình thường thiếu gia chỉ dùng bút lông sói nhập từ Liêu Đông để viết chữ Khải. 

Tiểu Thụ cầm bút đến sảnh phụ, vậy mà lại trông thấy thiếu gia nhà mình đang ở đó cười hỏi chuyện tên Lý tú tài kia. 

Khi nãy Tiểu Thụ đi lấy bút, Tạ Hòa Ngọc liền tiện miệng khen Lý Tam Lang vài câu. 

Lý Tam Lang bị y khen đến mức bối rối, còn tưởng rằng đối phương thật sự tán thưởng bản thân. Sau đó Tạ Hòe Ngọc hỏi gì hắn ta liền đáp lấy, thiếu chút nữa khai ra mười tám đời tổ tông nhà mình. 

Tạ Hòe Ngọc hỏi hắn ta một số vấn đề liên quan đến trường làng và trường công, nhưng vấn đề hỏi nhiều nhất lại xoay quanh Bạch Thuật. 

“Không biết Bạch Thuật kia và ngươi có quan hệ gì? Sao ngươi lại nói cậu ấy là một kẻ vô lại?” Tạ Hòe Ngọc hỏi. 

“Nói ra thì xấu hổ, ca nhi mà hiện tại ta đính hôn cùng là đường đệ của Bạch Thử.” Lý Tam Lang nói: “Bạch Thử kia luôn sống ở trong nhà của cậu ấy, ăn của nhà cậu ấy, uống của nhà cậu ấy, nhưng lại không biết cảm ơn, còn thường xuyên bắt nạt huynh đệ nhà mình, lòng dạ quả thực là ác độc.” 

“Ồ, hóa ra là như vậy….” Tạ Hòe Ngọc nhíu mày, tựa như đồng ý mà gật gật đầu, lại hỏi tiếp: “Đúng rồi, làm sao ngươi biết được thứ Bạch Thuật đưa đến là bút?” 

“Việc này…. nói ra thì xấu hổ… ta thật sự nói không lên lời…” Lý Tam Lang đỏ bừng mặt. 

“Không sao, việc này có gì mà không nói ra được.” Tạ Hòe Ngọc cười như gió xuân: “Ngươi đi đứng ngay thẳng, lại sợ người khác nói cái gì.” 

Nghe thấy lời nói của Tạ Hòe Ngọc, Lý Tam Lang do dự một lúc, vẫn cắn răng nói: “Vậy, vậy ta nói ra nhé. Thực ra cây bút này của cậu ta, thực ra vốn là mua cho ta, nhưng mà bị ta nghiêm khắc từ chối rồi, thế nên mới cố tình chuyển qua tặng cho ngài, muốn nịnh nọt. Thực sự là rất không biết xấu hổ.” 

Nghe hắn ta nói như vậy, ấn đường của Tạ Hòe Ngọc nhíu lại một cái, mở miệng hỏi: “Không phải ngươi là vị hôn phu của đường đệ cậu ấy sao? Sao cậu ấy lại muốn mua bút tặng cho ngươi?” 

Lý Tam Lang lập tức nói: “Tạ công tử, ngài có điều không biết, khi Bạch Thử còn nhỏ, phụ thân cậu ta cũng từng chủ động đến nhà ta nói muốn cậu ta gả cho ta.”

Thấy sắc mặt của Tạ Hòe Ngọc không tốt, tưởng rằng là y chán ghét Bạch Thử, Lý Tam Lang vội vàng nói tiếp: “Chẳng qua đây là chuyện giữa bậc cha chú tùy tiện nói với nhau, cũng không coi là thật. Đoán chừng là ngấp nghé năng lực và dung mạo của ta, cậu ta liền khăng khăng một mực muốn gả cho ta. Sau đó ta và đường đệ của cậu ta đính hôn với nhau, cậu ta vẫn không chịu buông tha, cả ngày quấn lấy ta. Ca nhi như vậy, thật sự là mặt dày vô liêm sỉ, thật đúng là nên dìm lồng heo!” 

“Đủ rồi!” Tạ Hòe Ngọc quát to một tiếng, dọa cho Lý Tam Lang giật mình. 

Tiểu Thụ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim giơ bút đứng ở bên cạnh, từ xưa đến nay tính tình của thiếu gia nhà hắn ta rất tốt, hắn ta còn chưa từng nhìn thấy thiếu gia nổi nóng như vậy bao giờ.

“Tiểu Thụ, ngươi cầm cây bút đó qua đây cho ta xem.” Tạ Hòe Ngọc mở miệng.

“Vâng.” Tiểu Thụ lập tức đưa bút qua. 

Tạ Hòe Ngọc mở hộp bút ra, lấy chiếc bút cực kỳ bình thường từ trong hộp ra ngoài. Cầm trên tay xoay một vòng, liền trông thấy trên cán bút khắc bốn chữ “dao lâm ngọc thụ”.

Bốn chữ kia khắc cũng không đẹp, nét bút có hơi nghiêng vẹo, vừa nhìn là biết không phải người lành nghề làm ra. Nhưng Tạ Hòe Ngọc lại ngẩn người một cái, tiếp đó khóe miệng giương lên, lộ ra nụ cười.

“Dao lâm ngọc thụ…” Tạ Hòe Ngọc thì thầm: “Ngươi nói, cây bút này là tặng cho ngươi?” 

“Đúng…. đúng thế…” Lý Tam Lang bị ánh mắt của Tạ Hòe Ngọc nhìn đến mức có hơi hoảng sợ.

“Được rồi, Tiểu Thụ, tiễn khách.” Tạ Hòe Ngọc bỏ bút vào hộp, còn không quên căn dặn: “Sau này không cho phép Lý tú tài này bước vào cổng lớn Tạ gia thêm một lần nào nữa, nếu như hắn ta dám đến thì tìm người đuổi đi. Tạ gia nhà chúng ta không hoan nghênh người khách đổi trắng thay đen như vậy.” 

Vẻ mặt Lý Tam Lang tràn đầy khiếp sợ, không hiểu tại sao khi nãy Tạ Hòe Ngọc còn đang yên ổn, quay mặt liền thay đổi rồi. 

Vừa bị Tiểu Thụ đuổi ra, còn quay đầu lại giải thích: “Tạ công tử, những gì ta nói là sự thật, tuyệt đối không có nửa câu giả dối mà.” 

Tiểu Thụ đuổi Lý Tam Lang ra khỏi cổng, về đến thư phòng, bèn trông thấy vậy mà thiếu gia nhà mình đang cầm cây bút không đáng tiền kia, tràn trề hứng thú mà luyện chữ, vừa luyện chữ còn vừa ghét bỏ nói: “Chậc, Tiểu Thụ à, bút lông dê này mềm quá, không tốt bằng bút lông sói.”

Tiểu Thụ nhìn bút lông sói xếp thành hàng ở trên bàn, cảm thấy cạn lời, nhiều bút tốt như vậy, bản thân thiếu gia không dùng, khăng muốn dùng dùng cây bút lông dê khó dùng này, đây không phải rảnh rỗi không có việc làm tự ngược sao?

Nghĩ lại tình cảnh khi nãy, hắn ta có hơi nghi ngờ hỏi: “Thiếu gia, từ lúc nào mà ngài nhìn ra được lời của Lý Tam Lang kia nói là giả thế? Trái lại tiểu nhân cảm thấy hắn ta nói khá giống thật, ca nhi kia có thân phận gì, từ sáng đến tối đến chỗ chúng ta tặng quà, tiểu nhân thấy chính là cậu ta có mục đích khác, muốn xu nịnh ngài.” 

“Bạch Thuật cậu ấy không có lòng dạ này.” Tạ Hòe Ngọc đầu cũng không ngẩng, nói: “Sau này ngươi cũng đừng luôn cố ý làm khó cậu ấy nữa. Ngay từ lúc bắt đầu, ta chưa từng tin nửa câu của Lý Tam Lang kia, giữ hắn ta ở lại, chẳng qua là muốn nghe thử xem rốt cuộc hắn ta ăn nói vô căn cứ, bôi đen một người như thế nào.” 

Ở Tạ gia, y đã thấy nhiều mặt mũi diễn trò của đám người kia, bọn họ biết giả bộ cũng giả bộ giỏi hơn Lý Tam Lang này nhiều. 

Nhiều năm qua, ai thật ai giả, y đã có thể vừa nhìn đã nhận ra từ lâu rồi, sao lại một một trò lừa vụng về như vậy lừa gạt. 

“Thiếu gia, ngài đúng là đối tốt với ca nhi kia.” Tiểu Thụ không khỏi cảm thán: “Nếu không phải trông ca nhi kia như vậy, tiểu nhân còn cho rằng ngài muốn nhận cậu ta vào nhà.” 

“Đừng nói linh tinh.” Tạ Hòe Ngọc cười nói: “Sao ta có thể làm ra chuyện như vậy, có thế nào đi nữa cũng là một ca nhi, đừng hủy hoại danh tiếng của cậu ấy.” 

Y hơi dừng lại một chút, lại nói: “Với lại, trông cậu ấy thế nào? Ta cảm thấy vẫn rất đẹp mà?” 

Tiểu Thụ: “...” 

Nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Tiểu Thụ, Tạ Hòe Ngọc nghiêm túc phân tích, nói: “Ta thấy, chỉ là cậu ấy làm việc da hơi đen một chút, thực ra ngũ quan trông rất đẹp.” 

So với những ca nhi rõ ràng trông không ra làm sao, nhưng ưỡn ẹo làm ra dáng vẻ nữ nhân thì nhìn thuận mắt hơn nhiều, ít nhất trong sáng thoải mái. 

“Thiếu gia, ngũ quan của cậu ta có đẹp đến đâu, vậy cũng là giống như nam nhân mà!” Tiểu Thụ đỡ trán: “Ngài xem, đến Lý Tam Lang kia cũng chê bai cậu ta, quay đầu tìm ca nhi khác rồi.” 

Vừa nhắc đến việc này Tạ Hòe Ngọc cau mày lại, đến Tiểu Thụ cũng nhìn ra được, Lý Tam Lang từng có hôn ước với Bạch Thuật. 

Lý Tam Lang kia trông lấm la lấm lét, mặt mũi gian trá ngu xuẩn, thiệt cho cậu còn để ý đến hắn, sao ánh mắt lại kém như vậy?

Nghĩ đến đây, Tạ Hòe Ngọc dừng bút, nhíu mày rửa bút lông, cắm vào ống đựng bút, có phần hậm hực mà nghĩ, bản thân cũng đâu thiếu bút, đột nhiên luyện chữ luyện cái gì?

Thấy y như vậy, Tiểu Thụ thăm dò hỏi: “Thiếu gia, không luyện chữ nữa sao?” 

Tạ Hòe Ngọc sầm mặt xuống, sải bước ra khỏi thư phòng: “Bút này khó dùng, bút nát gì vậy, không viết nữa.” 

Tiểu Thụ: “...” 

Thiếu gia ngày mình đúng là càng ngày càng khó hầu hạ rồi, lật mặt cũng nhanh quá đi….

----

Thẩm mỹ hiện tại của mọi người là ca nhi sẽ sinh con = giống như con gái.

Trông giống như con gái = đẹp. Ngược lại cho dù là trai đẹp cũng = xấu. 

Tuy rằng Bạch Thuật đẹp trai nhưng không giống con gái, thế nên bọn họ cảm thấy xấu, không phải là do cậu ấy xấu. 


 

break
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị

Báo lỗi chương