Bạch Thuật nhìn ông lão một cái, không hề phản bác, mà đi thẳng đến quán mì bên cạnh, tìm ông chủ gọi một bát mì trứng gà.
Mì của quán mì này có mấy cấp bậc khác nhau, món rẻ nhất chính là mì Dương Xuân, một văn tiền một bát, cũng là món mì được bán nhiều nhất.
Đắt tiền hơn một chút là mì cải xanh và mì dưa muối, hai văn tiền một bát, còn mì trứng gà thì càng đắt hơn, phải ba văn tiền, còn mì thịt sợi đắt tiền hơn thì số lượng chuẩn bị không nhiều, mới sáng sớm đã bán hết rồi.
“Một bát mì trứng gà.” Chủ quán mì rao to một câu, bỏ mì vào trong nồi nước sôi lăn tăn, lại đập thêm một quả trứng gà bỏ vào.
“Đợi đã..” Bạch Thuật đột nhiên mở miệng.
“Làm sao thể? Tiểu ca nhi?” Chủ quán mì hơi sững sờ: “Đã cho mì vào nồi rồi, không thể đổi trả.”
Gã sợ Bạch Thuật đột nhiên hối hận, lại chê bát mì trứng gà này đắt tiền. Gã đã cho trứng gà vào nồi rồi, nếu như cậu không cần nữa thì gã thiệt rồi.
Ông lão bán vằn thắn ở hàng bên cạnh nhìn thấy cảnh này, cười ha ha một tiếng, cười trên sự đau khổ của người khác, nói: “Đối với loại quỷ nghèo hèn này á, thì phải lấy tiền trước, rồi nấu mì sau, không thì chút nữa cậu ta ăn uống no nê, quỵt tiền ngươi, thì ngươi đi tìm ai hả?”
“Mì này ta cần, nhưng mà một quả trứng gà không đủ, cho thêm một quả giúp ta, còn phải cho thêm chút rau xanh. Ngươi xem cần bao nhiêu tiền?” Bạch Thuật nói xong, ông lão bán vằn thắn biến sắc, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Chủ quán mì lập tức rạng rỡ mặt mày, cười híp mắt nói với Bạch Thuật: “Hai quả trứng gà ngươi đưa ta năm văn tiền là được, rau xanh không đáng tiền, cứ coi như ta tặng ngươi.”
Nói xong, gã lại đập thêm một quả trứng gà bỏ vào, còn nắm một túm rau xanh rửa sạch cho vào trong nồi. Một lát sau, nước trong nồi sôi lên, chủ quán mì gắp mì vào bát. Rồi lại cho hai quả trứng gà vàng óng lên trên, còn phủ thêm mấy cọng rau cải xanh mơn mởn.
Bách Thuật móc ra năm văn tiền để lên bàn, ngồi ven đường, bắt đầu ăn xì xà xì xụp.
Mì của hàng này cực kỳ bình thường, không dùng nước xương cũng không cho gia vị để điều vị. Cho dù là vậy, Bạch Thuật vẫn ăn rất ngon lành, đối với cơ thể hiện tại của cậu mà nói, trứng gà đã món ngon rất tươi mới rồi.
Sau khi ăn xong, Bạch Thuật cũng không quan tâm vẻ mặt của ông lão bán vằn thắn kia, bỏ bát xuống bàn liền rời đi.
Chỉ còn lại chủ quán mì cười nói với hàng xóm vừa tức vừa bực kia: “Lão Khương, lần này ông nhìn nhầm rồi. Chắc chắn là hôm qua vị ca nhi này kiếm được tiền rồi, tôi thấy cậu ấy rất điềm tĩnh, không kiêu ngạo không nóng nảy, sau này nhất định không phải người đơn giản.”
-
Về đến thôn Bạch Đường, việc đầu tiên Bạch Thuật làm chính là muốn đem cây bút này giao cho Tạ Hòe Ngọc.
Chỉ là hôm nay cậu không rảnh, còn bận việc giao cá cho ngày hôm sau, thế nên cậu không đi vào cửa, chỉ tùy tiện tìm một người ở, đưa bút bản thân mình mua cho y.
Sau khi Bạch Thuật rời đi, Lý Tam Lang từ phía sau gốc cây chỗ xa xa chui ra ngoài. Nhìn cổng lớn Tạ gia liền muốn qua đó thăm hỏi.
Gần một tháng hắn ta chưa về thôn, không hề biết thân phận của nhà đột nhiên xuất hiện ở đây là gì.
Tuy rằng ngày xưa ở nơi này vẫn luôn có một thôn trang lớn, nhưng quanh năm không có người ở.
Cho dù bây giờ có người vào ở rồi, nhưng hắn ta cho rằng chỉ là hương thân phất lên gì đó.
Có thể mua được thôn trang to như vậy, hương thân này cũng coi như giàu có, chẳng trách khiến cho Bạch Thuật dùng trăm phương ngàn kế đến cửa nịnh nọt.
Nhưng cho dù là hương thân, cũng chẳng qua là một kẻ đầu đinh. Một tú tài như hắn ta đích thân đến cửa thăm hỏi, đối với bản thân mà nói vẫn coi như là hạ mình xã giao rồi.
Lý Tam Lang nghĩ như vậy, đi lên phía trước gõ cổng lớn Tạ gia.
Nghe nói hắn ta là tú tài trong thôn, bèn có đầy tớ chạy đến nhà chính thông báo, chỉ chốc lát sau liền có người dẫn hắn ta đi vào trong sân, đi đến sảnh phụ phía ngoài cùng.
Lý Tam Lang ngồi ở sảnh phụ một lát liền có nha hoàn đi đến dâng trà.
Nha hoàn kia theo đến từ Tạ phủ, trông thanh tú đáng yêu, cũng xinh đẹp hơn nữ tử trong thôn, khiến cho Lý Tam Lang nhìn đến nỗi tròng mắt cũng sắp rớt ra ngoài.
Đợi sau khi nha hoàn rời đi, Lý Tam Lang mới kịp thưởng thức sảnh phụ này của Tạ gia, vừa nhìn một cái, cũng là ánh mắt ngưỡng mộ đến nhỏ máu.
Bộ bàn ghế tiếp khách đặt trong sảnh phụ này, vậy mà đều được làm từ mộc đàn thượng hạng.
Thật ra thì nhà cũ Tạ gia rất lâu không có người ở, các loại trang trí cũng vô cùng đơn giản.
Tạ phủ ở kinh thành, tất cả đồ dùng trong nhà đều được làm từ gỗ sưa, phía trên còn điêu khắc hoa văn các kiểu. Cũng chỉ có ở nơi này mới dùng mộc đàn loại một, cũng không quan trọng kiểu dáng gì.
Nhưng chỉ với đồ dùng của nơi này, ở trong mắt Lý Tam Lang cũng là hàng tuyệt đỉnh rồi. Dù sao đồ dùng hắn ta nhìn thấy ở quan học trong huyện thành cũng chỉ làm bằng liễu, bằng gỗ, xem ra vị hương thân mới đến này, đúng là rất giàu có.
Qua một lúc sau, Tạ Hòe Ngọc một bộ áo vải xanh thẳm đi đến, phía sau còn có Tiểu Thụ đi cùng cúi chào Lý Tam Lang.
Lý Tam Lang lập tức bỏ ly trà xuống, vẻ mặt đỏ bừng mà đứng lên, căng thẳng chào lại.
Vừa nhìn thấy Tạ Hòe Ngọc, hắn ta liền biết chắc chắn suy đoán của bản thân sai rồi.
Nam tử trước mặt này anh tuấn sáng bừng, còn cao quý hơn đám con cháu nhà giàu mà hắn ta từng gặp được ở trường thi, vừa nhìn là biết không phải hương thân bình thường.
Không so sánh không có đau thương, Lý Tam Lang hổ thẹn không thôi, cảm thấy quả thực không ngẩng nổi đầu, lại hối hận bản thân không hỏi thăm kĩ hơn rồi mới đến, kết quả tự mình thành trò cười rồi.
Vừa nghĩ đến việc lần này bản thân tới đây là bị Bạch Thử hãm hại, Lý Tam Lang đã cực kỳ giận dữ. Ai ngờ được tên lưu manh kia lại to gan như vậy, đến quý công tử như thế này cũng dám mơ tưởng tới, cũng không nhìn xem bản thân có thân phận gì!
“Vị Lý tú tài này, xin hỏi ngươi đến đây là có việc gì?” Tạ Hòe Ngọc cười ngồi xuống, thong dong uống một ngụm trà.
“Ta… ta ta..” Lý Tam Lang ấp a ấp úng, nuốt hết những lý do thoái thác đã chuẩn bị xong từ trước xuống bụng.
Bây giờ hắn ta không còn dám nói bản thân hạ mình xã giao, chỉ có thể lấy Bạch Thử ra nói: “Ta vừa mới đi qua nơi này, nhìn thấy kẻ vô lại trong thôn đến cửa nịnh nọt, chỉ có thể cố ý đến đây nhắc nhở ngài, tránh cho ngài bị kẻ tiện nhân kia lừa gạt, tổn hại danh tiết.”
“To gan!” Tiểu Thụ vừa nghe liền lập tức mở miệng quát: “Thiếu gia nhà bọn ta nào có qua lại với kẻ vô lại, ngươi bớt nói linh tinh”
Tạ Hòe Ngọc cũng sững sờ, vẻ mặt lập tức trầm xuống.
Y nghe nói người đến cửa là một tú tài, tuy rằng nghi ngờ đối phương đến nịnh nọt y, nhưng vẫn nhẫn nại qua đây gặp mặt. Không ngờ người này vừa mở miệng liền muốn cáo trạng ở chỗ y, còn mở miệng là tiện nhân, hay cho diễn xuất oán phụ trong nhà, khiến y cực kỳ không thích.
Ở Tạ gia, y đã nhìn quen nữ nhân trong nhà đấu đá lẫn nhau, vô cùng chán ghét chuyện này, thế nên bèn không hề khách sáo mà nói: “Đến nhà ta thăm hỏi đều là người trong thôn có tên có tuổi, vô lại từ chỗ nào? E rằng vị tú tài này nhìn nhầm rồi. Uống ly trà này, xin mời về cho.”
Lời nói của Tạ Hòe Ngọc rất không khách sáo, đã mang ý tiễn khách rõ ràng, nhưng Lý Tam Lang là người lớn lên trong thôn, lại hoàn toàn không nghe ra được ẩn ý trong lời nói của đối phương.
Vừa nghe thấy Tạ Hòe Ngọc không tin, Lý Tam Lang lập tức tranh cãi: “Người ta nói chính là tên Bạch Thử, ca nhi khi nãy đến nhà ngài tặng bút. Cậu ta không phải thứ tốt đẹp gì, ngài tuyệt đối đừng bị cậu ta lừa.”
“Bút gì?” Nghe thấy tên của Bạch Thuật, Tạ Hòe Ngọc ngẩn người một lát.
Y nhìn Tiểu Thụ ở bên cạnh, liền thấy Tiểu Thụ ấp úng nói: “Khi nãy ca nhi kia bảo người gác cổng mang một cây bút đến, tiểu nhân thấy không phải thứ gì tốt, cũng chẳng bằng đồ hạ nhân dùng, liền ném vào trong phòng chứa đồ lặt vặt rồi.”
“Cầm mang đây xem!” Tạ Hòe Ngọc trừng mắt nhìn Tiểu Thụ một cái, dùng sức nói: “Lần sau, hễ là đồ cậu ấy mang đến, ngươi đều phải nói với ta, không thể tùy tiện tự mình xử lý, biết chưa?”
Tiểu Thụ bị nói một trận, mặt mũi ủ dột rời đi, đến phòng chứa đồ lặt vặt tìm cây bút Bạch Thuật mang đến.
-----
Lý Tam Lang đúng là đáng ghét quá đi, nhưng mà khá là xứng đôi với Bạch Hòa.