Trùng Cái Ở Tinh Tế Xuyên Thành Ca Nhi Ở Nông Thôn

Chương 14: Tự mình đa tình

Trước Sau

break

“Tại sao ta không thể ở nơi này?” Bạch Thuật khó hiểu nhìn hắn ta một cái, trong lòng cũng cực kỳ khó chịu. 

Cậu không biết tại sao người này lại biết tên của mình, có lẽ là người quen biết nguyên chủ ở thôn Bạch Đường nhỉ. 

Nhưng Bạch Thuật không có một chút ấn tượng nào với người này, thế nên cũng không để ý đến hắn ta nữa, mà nói với chưởng quầy: “Ta muốn mua bút tặng người khác, chiếc nào khi viết chữ tốt hơn một chút?” 

Thanh niên kia vừa nghe Bạch Thuật nói là mua bút tặng người, lập tức hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Ta khuyên ngươi vẫn nên từ bỏ suy nghĩ này đi. Cho dù ngươi tặng bút cho ta, ta cũng sẽ không thích ngươi. Nhà ta đã đã hủy hôn với ngươi rồi, cũng không nhìn xem bản thân có dáng vẻ gì!” 

Hắn ta vừa thốt ra lời này, đám học sinh bên cạnh cũng vây lại, đánh giá dáng vẻ của Bạch Thuật, cười nói: “Tử Văn huynh, lẽ nào vị này chính là vị ca nhi từng đính hôn với huynh? Quả nhiên trông giống như nam nhân vậy.” 

Còn có kẻ cười trên sự đau khổ của người khác, nói: “Tử Văn huynh à, diễm phúc của huynh không tệ nha. Vị ca nhi này đã theo huynh đến tận đây rồi, còn muốn mua bút tặng huynh. Ta thấy cậu ta chân thành, chi bằng huynh quay về thương lượng với gia đình, nạp cậu ta làm thiếp đi.” 

Những lời này khiến cho Bạch Thuật bừng tỉnh, người quen biết nguyên chủ, hơn nữa của hủy hôn với nguyên chủ, e rằng chỉ có vị Lý Tam Lang trong truyền thuyết kia thôi. 

Lý Tam Lang thi đỗ tú tài, liền được đưa đến học ở trường tư thục trong huyện thành. Mấy tháng rồi chưa quay về thôn Bạch Đường, bởi vậy cũng không biết hiện nay trong thôn Bạch Đường tiếng điên của Bạch Thuật đã vang xa.

Bạch Thuật đã biết thân phận của đối phương, bắt đầu quan sát trên dưới Lý Tam Lang này. 

Dáng người của Lý Tam Lang cũng tính là cao gầy, mắt to mày rậm, miệng vuông mặt vuông, chỉ có thể miễn cưỡng coi là ngũ quan đoan chính. Trông dáng vẻ mua bút hèn mọn của hắn ta, cũng không biết điều kiện gia đình tốt đến đâu, vậy mà còn dám coi thường mình?

Bạch Thuật cảm thấy hắn ta khá buồn cười, trái lại vô cùng xứng đôi phải lứa với tên Bạch Hòa kia. Lúc này cậu không chút lưu tình mà trào phúng, nói: “Ngươi đúng thật là con ma treo cổ, đánh phấn cài hoa, không biết xấu hổ. Ta mua bút của ta thì có liên quan gì đến người? Thiệt cho ngươi còn có thể tưởng tượng ra ta mua bút tặng ngươi, đúng là chưa từng nhìn thấy người nào tự mình đa tình như vậy.” 

Chưởng quầy kia thấy Lý Tam Lang không chịu bỏ tiền, còn muốn cản trở việc làm ăn của mình, trong lòng cũng rất không vui, lập tức của nói tiếp Bạch Thuật: “Đúng thế, vị tiểu ca nhi này chỉ nói là mua bút tặng người khác, nhưng chưa từng nói muốn tặng cho ngươi nhé. Vị công tử này, nếu ngươi không mua thứ khác thì nhanh chóng đi ra ngoài, đừng cản trở việc làm ăn của bọn ta.”

“Ngươi! Ngươi…” Lý Tam Lang bị hai người nói đến đỏ mặt tía ta. 

Bởi vì hắn ta thi đỗ tú tài, trước kia ở trong thôn đều được người ta tâng bốc, nào có nghĩ đến sẽ có ngày chịu uất ức như vậy ở chỗ này. 

Hơn nữa lúc này mấy người bạn cùng trường của hắn ta đều ở cạnh đây, không cần đợi đến ngày mai, chuyện này sẽ nhanh chóng truyền khắp trường học, mặt mũi của hắn ta chắc chắn sẽ mất sạch. 

“Tử Văn, mau đi đi.” Mấy học sinh có quan hệ tốt với hắn ta cũng cảm thấy lúng túng, nhanh chóng kéo ống tay áo của hắn, khuyên nhủ. 

Trong lòng Lý Tam Lang nghẹn một bụng tức, nào chịu đi như vậy, bèn mở miệng hỏi: “Được! Ngươi nói ngươi mua bút không phải để tặng cho ta, vậy thì ngươi nói thử xem, rốt cuộc ngươi muốn tặng ai?” 

Ngươi đi học trong thôn Bạch Đường không nhiều, tổng cộng chỉ có mấy hộ gia đình. Bọn họ đều quen biết Lý Tam Lang, căn bản không thân thiết với Bạch Thử, cho dù Bạch Thử nói ai, hắn ta đều có thể tìm lý do mỉa mai cho qua. 

Huống chi ở trong lòng hắn ta, Bạch Thử luôn một lòng mơ mộng hão huyền với hắn, cây bút này cũng là khi nãy nghe nói hắn ta không cần cậu mới mua, rõ ràng chính là muốn tặng cho hắn ta. 

Bây giờ bị hắn ta từ chối rồi, Bạch Thử liền thẹn quá hóa giận, chết cũng không nhận, thực sự là càng khiến cho người ta chán ghét. 

“Ngươi quan tâm ta tặng cho ai? Tóm lại không phải là tặng cho ngươi.” Bạch Thuật trợn mắt, không thèm để ý đến Lý Tam Lang. Cẩn thận lựa chọn những cây bút chưởng quầy mang ra. 

Chưởng quầy lấy ra ba cây bút, có hai cây bút lông dê, còn lại là một cây bút lông sói. 

Ông chủ còn đặc biệt chú trọng giới thiệu bút lông sói trước, lông bút được chế tạo từ lông đuôi của con Triết, cực kỳ sáng bóng, nhìn kỹ mỗi một sợi lông đều thẳng tắp, còn có tính đàn hồi. 

Nhưng mà bởi vì lông sói hiếm có, cây bút đó phải mất một lượng bạc. Bây giờ Bạch Thuật mới có tổng cộng bốn mươi văn tiền tiết kiệm, cho dù lấy ra toàn bộ cũng không đủ để mua, thế là chỉ có thể nhịn đau từ bỏ niềm yêu thích của mình, chọn cây bút lông dê ở bên cạnh. 

Thân của cây bút đó được làm từ trúc tía thượng hạng, trên thân bút còn khắc bốn chữ “dao lâm ngọc thụ”*, lại chỉ cần hai mươi văn tiền.

Bạch Thuật suy nghĩ một chút, Tạ Hòe Ngọc tên là Hòe Ngọc, vừa thông minh vừa tuấn tú, không phải xứng với bốn chữ “dao lâm ngọc thụ” hay sao? Thế là bèn chọn cây bút hai mươi văn tiền này, cậu nói với chưởng quầy: “Làm phiền ngài đóng gói cây bút này giúp ta.” 

*Miêu tả ngoại hình và trí thông minh vượt trội của một người.

“Dạ được.” Chưởng quầy lập tức nói: “Chỉ là hộp để đóng gói cần thêm hai văn tiền, tổng cộng là hai mươi hai văn tiền.” 

Hai mươi hai văn tiền nghe thì không nhiều, nhưng đối với một số nông dân mà mà nói, một tháng cũng không có thu nhập nhiều như vậy. 

Lý Tam Lang biết tình hình trong nhà Bạch Thuật, ruộng của nhà tiểu tử này từ lâu đã bán lại cho Bạch lão tam rồi, ăn bữa cơm no bụng cũng khó khăn, hai mươi hai văn tiền tiết kiếm lại lấy ra từ chỗ nào?

Lý Tam Lang quan sát trên dưới, Bạch Thử mặc một bộ quần áo rách nát đầy chỗ vá, trên hông đến túi tiền cũng không có. Nghĩ đến trước đó cậu nói muốn mua bút, chẳng qua là phùng má giả làm người mập mà thôi. 

Thế là hắn ta khinh bỉ nói: “Hôm nay ta lại muốn nhìn xem thử xem, rốt cuộc ngươi lấy đâu ra tiền mua cây bút này.” 

Hắn ta vừa nói xong, Bạch Thuật liền khom lưng cởi giày, dốc ngược giày lên quầy hàng, leng keng leng keng rơi ra rất nhiều tiền xu, ước chừng khoảng hơn bốn năm mươi văn tiền. Khiến cho Lý Tam Lam kinh ngạc đến mức không khép được miệng, chỉ thẳng tay vào cậu nói cậu làm việc hổ thẹn.*

*Từ gốc là 有辱斯文 (hữu nhục tư văn): nói lời không phụ hợp, làm chuyện không phù hợp với thân phận của người có học, hiểu biết. 

Bạch Thuật không để ý đến hắn ta, đếm ra hai mươi hai văn tiền, đeo lại giày, rồi nhét số tiền còn lại vào đế giày. 

Cậu nhận lấy cây bút chưởng quầy đã gói xong, đi đến trước mặt Lý Tam Lang thì dừng lại, nói: “Quỷ nghèo kiết xác, bản thân không mua nổi cây bút mười văn tiền liền cho rằng tất cả mọi người đều giống ngươi. Với dáng vẻ hèn hạ này của ngươi, xách giày cho ta cũng không xứng.” 

Rồi cậu chỉ vào dòng chữ trên cây bút, nói với người xung quanh: “Mọi người đều là người có mắt, mọi người nói hắn ta có xứng với bốn chữ “dao lâm ngọc thụ” này không? Còn cứ nói ta mua bút là để tặng cho hắn ta, đúng là mặt dày!” 

Nói xong, cậu đi ra khỏi tiệm, một bước cũng không quay đầu lại, để lại Lý Tam Lang sắc mặt tái xanh cùng với một đám người qua đường hóng chuyện không sợ lớn chuyện ở trong cửa tiệm. 

Dáng vẻ mọi người xì xào bàn tán, chỉ chỉ trỏ trỏ bản thân chiếu vào trong mắt Lý Tam Lang, khiến cho hắn ta mất mặt, giữa hè mà cảm thấy như rơi vào trong hầm băng. 

Lý Tam Lang cắn răng cắn lợi nhìn phương hướng Bạch Thuật rời đi, trong ánh mắt tràn ngập oán hận và không cam lòng. 

Hắn ta cứ không tin! Rời khỏi bản thân, Bạch Thử này còn có thể quen người đi có nào!

-

Bạch Thuật mua xong bút, vui vẻ quay về nhà. 

Bây giờ cậu không có nhiều tiền, chỉ mua vật dụng bản thân cần nhất, những thứ khác vẫn dùng đồ nhà Bạch lão tam. 

Cậu đã nghĩ xong rồi, phải tiết kiệm tiền trước khi mùa đông đến, để tiền mua đất, xây nhà.

Đợi giải quyết xong vấn đề ấm no, thì cậu phải suy nghĩ đến vấn đề khởi nghiệp, bằng không sao có thể xứng với Tạ Hòe Ngọc. 

Trong triều đại này, ca nhi không thể làm quan và tòng quân. 

Bằng không, với kinh nghiệm thực chiến phong phú của Bạch Thuật, có lẽ tòng quân còn có thể thăng tiến nhanh hơn một chút. 

Con đường này không thông, cậu chỉ có thể làm ăn thôi. 

Suy cho cùng cậu không có kinh nghiệm trong việc kiếm tiền, vẫn phải tìm tòi lục lọi, nhưng bản thân Bạch Thuật đã vạch xong kế hoạch đại khái của phương hướng phải đi rồi. 

Trong lòng cậu vui vẻ, tốc độ đi đường cũng nhanh đến lạ, không tới một lúc, cậu đã đi đến ngoài cổng thành. 

Ông lão bán vằn thắn hôm qua đang bày hàng, nhìn thấy hai tay Bạch Thuật trống không đi từ trong cổng thành đi ra ngoài, sau lưng còn đeo mười mấy ống trúc, lập tức châm chọc nói: “Không biết trời cao đất dày, một ca nhi còn muốn làm ăn, lần này thì coi như bị dạy dỗ rồi.”

---

Trong thời cổ đại, người có chữ Tử trong tên đều là hình dung mỹ nam. Nhưng Lý Tam Lang này tên Tử Văn rõ ràng là không tự mình biết mình. Đại khái trong thôn Bạch Đường, hắn ta chính là người đẹp trai nhất thôn đi. 


 

break
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại

Báo lỗi chương