Trùng Cái Ở Tinh Tế Xuyên Thành Ca Nhi Ở Nông Thôn

Chương 13: Tửu lâu

Trước Sau

break


Tửu lâu là nơi khách lui tới đông nhất huyện thành. Trong đó, việc người tới ở trọ sẽ không tránh khỏi việc ăn một bữa cơm tại tửu lâu.
Những kẻ có tiền thích nhất là thịt thà tôm cá, không sợ đồ ăn có đắt hay, chỉ sợ là không vừa ý bọn họ.
Thời tiết bây giờ đang rất nóng, cá để ở trong tửu lâu cũng không còn tươi nữa. Vì vậy cá mà Bạch Thuật mang đến vừa đúng với yêu cầu hiện tại của quán.
"Ra là vậy." Bạch Thuật gật đầu nói: "Không biết Nghiêm chưởng quầy muốn bao nhiêu cá? Nếu giá cả hai bên đều ổn thỏa, vậy chúng ta có thể hợp tác với nhau trong thời gian dài."
"Ta nói này tiểu ca nhi." Nghiêm chưởng quầy cười ha hả: "Chỗ ta cần khá nhiều cá đấy, cá nhỏ giống như này thì phải cách một ngày đưa cho ta hai mươi ống, cá lớn thì ít nhất là năm ống. Một ca nhi như ngươi có thể đưa nhiều cá như vậy hay sao?"
Nghe Nghiêm chưởng quầy nói vậy, Bạch Thuật cũng rất thành thật trả lời: "Nghiêm chưởng quầy, hai mươi ống cá nhỏ cũng không có vấn đề gì, nhưng cá lớn thì tạm thời ta chưa bắt được. Bất quá, chỉ cần ngươi cho ta một chút thời gian ta sẽ đem cá lớn tới cho ngươi."
Nghe Bạch Thuật nói vậy, Nghiêm chưởng quầy vừa vui mà cũng vừa thất vọng.
Vui là vì mỗi ngày quán sẽ được cung cấp hai mươi ống cá nhỏ, thất vọng là vì cậu chưa thể cung ứng được cá lớn.
Nhưng gã cũng không mang quá nhiều hy vọng vào một ca nhi nhỏ tuổi này mấy.
Ngay cả khi cách một ngày hai mươi ống cá thì gã cũng không tin là cậu sẽ đem tới được, thế nên những lời cậu vừa nói gã chẳng mấy để tâm.
Bạch Thuật cò kè mặc cả với Nghiêm chưởng quầy một hồi, cuối cùng vẫn giữ giá mỗi ống bốn văn tiền. May mà có thể giữ lại được mấy ống trúc, cậu sẽ mang chúng về để dùng tiếp, đỡ phải lúc nào cũng đi chặt trúc đựng cá.
Sau đó, hai người ước định cách một ngày sẽ đem cá tươi tới, mỗi một ống bảy văn tiền, nếu có cá chết thì giá sẽ theo đó mà giảm xuống.
Cứ thế, dù hôm nay Bạch Thuật vẫn chưa kiếm được nhiều tiền, nhưng bù lại là có được một mối làm ăn lâu dài.
Cậu nhận tiền từ Nghiêm chưởng quầy, sau khi bỏ cá vào chậu nước rồi thì cất bốn mươi văn tiền vào đế giày, nhưng vẫn giữ lại một ít cầm trên tay.
Biết được đêm nay Bạch Thuật không về nhà, Nghiêm chưởng quầy còn tốt bụng để cậu ở tạm trong một gian phòng trống.
Bạch Thuật cũng không cần phải ngủ ở đầu đường xó chợ, đã vậy còn được ngủ trong căn phòng ấm áp.
Gian phòng này ở tầng dưới của tửu lầu Lai Phúc, chỉ có mấy ván gỗ ghép lại thành giường, mặt trên thì được lót một tấm chiếu, tuy đơn sơ nhưng vẫn đỡ hơn gian phòng của Bạch Thuật, nương theo chỗ ngủ tốt thế là cậu cũng ngủ được một giấc tới hừng đông.
Bạch Thuật dậy sớm ra ngoài mua cái bánh nướng một văn tiền, rồi lại về tửu lâu Lai Phúc uống một chén nước. Sau khi ăn no, cậu muốn đi dạo quanh huyện thành một chút.
Hôm qua là ngày đầu tiên Bạch Thuật tới huyện thành nên không quen với giá cả hàng hóa ở đây, cho nên cậu cứ đi đường vòng mãi.
Lúc ở Trùng Tinh, hầu hết thời gian cậu đều sống ở trong quân đội, công việc thường ngày là chỉ huy, đánh giặc, điều khiển cơ giáp, chứ cậu chưa kinh doanh lần nào.
Nếu không nhờ có cái duyên gặp được Nghiêm chưởng quầy, chắc cậu phải ủ rũ quay về thôn Bạch Đường mất thôi.
Nhưng dù gì Bạch Thuật cũng từng nếm đủ mọi đắng cay ngọt bùi khi ở xã hội tương lai, năng lực và tư duy học tập vẫn cao hơn so nhiều người ở đây.
Khoa học kỹ thuật ở tương lai rất phát triển, một số ứng dụng của tri thức sau này có lẽ cậu sẽ dùng được ở đây, dù bạn chưa ăn thịt heo thì cũng đã thấy heo chạy rồi mà, cậu cũng không sợ khổ.
Khó khăn tới đâu Bạch Thuật cũng có thể vượt qua được.
Trải qua một đêm, Bạch Thuật tự cân nhắc lại. Quyết định ở lại trong thành để tìm hiểu về giá cả hàng hoá sản vật nơi đây.
Trong thị trấn không có cửa hàng nào đặc biệt lớn, ngoại trừ cửa hàng lương thực và mấy tửu lâu, thì cũng chỉ còn mấy cửa hàng bán vải vóc hoa quả khô được tính là lớn thôi.
Bạch Thuật cầm một nắm cải thìa xanh mướt, nghĩ thầm rau tươi như vậy chắc cũng phải ba đồng một cân.
Cậu mở miệng hỏi, không nghĩ tới đại thẩm bán rau nói một đồng tiền có thể mua một đống.
Bạch Thuật có chút giật mình, bất quá ngẫm lại cũng thấy bình thường. Dù sao nhà nhà đều có thể tự trồng rau nên không hiếm lạ mấy thứ này.
Sau một đường khảo sát, cậu chợt phát hiện giá cả hàng hoá trong huyện thành thấp hơn trong tưởng tượng của cậu.
Rau dưa là rẻ nhất, hơn nữa người bán so với mua người còn nhiều hơn.
Thứ rẻ tiếp theo chính là lương thực, một cân hạt đậu hoặc bắp mới một đồng, một cân gạo tẻ hai đồng. Gạo nếp thì đắt hơn chút, ba đồng một cân.
So với lương thực thì thịt đắt hơn, một cân thịt lợn mười hai đồng, giá thịt dê và thịt bò càng đắt hơn. Đa phần các cửa hàng ở huyện thành đều bán thịt khô.
Dù sao tại thế giới này, không có cám tăng trọng để nuôi lợn béo mập, để nuôi lớn một con lợn không dễ dàng, không có tủ lạnh để giữ tươi thịt, cho nên giết heo đa phần đều ướp muối rồi chế biến thành thịt khô, rồi bán dần từng miếng.
Bạch Thuật ngẫm lại cảm thấy chính mình bán một ống cá tám đồng có hơi ngại.
Chả trách ngày hôm qua cậu vẫn luôn không bán được, dù sao thời đại này cá không phải là vật hiếm, muốn ăn có thể tự ra sông mò cá, thêm mấy đồng nữa là có thể mua được thịt heo rồi nên đâu ai nỡ mua cá ăn.
Bạch Thuật đi dạo một lượt hết các cửa hàng, sau đó bỏ ra mười đồng đặt may quần áo mới, lại tốn thêm năm đồng mua một đôi giày.
Y phục trên người cậu thật sự là quá rách nát rồi, cũng không có đồ khác để thay. Giày cũng dính nước ướt nhẹp, mang rất không khó chịu. Bạch Thuật cậu không có bệnh thích sạch sẽ quá mức nhưng cũng thật sự không chịu nổi mình như vậy.
Hẹn ngày lấy đồ với chủ tiệm xong xuôi, Bạch Thuật gói kỹ giày mới, liền rời khỏi cửa hàng.
Cậu quay người đi vào một cửa hàng bán văn phòng phẩm, bắt đầu lựa bút lông.
Lần đầu tiên kiếm được tiền, cậu muốn mua lễ vật tặng Tạ Hòe Ngọc.
Ngày hôm qua cậu hìn thấy Tạ Hòe Ngọc đang luyện chữ, giờ cậu mua tặng y một cây bút lông là hợp lý.
Bạch Thuật nhìn ngó bút lông trong cửa hàng, ngoài cậu ra cũng có một vài khách khác cũng đang lựa chọn văn phòng phẩm.
Bạch Thuật nhìn một chốc, cũng không biết cây bút lông nào tốt, vì vậy liền âm thầm quan sát mấy người bên cạnh xem họ chọn cây bút lông nào.
Mấy người kia mặc áo vải xám, trên tay cầm sách giáo khoa, thoạt nhìn như người trong thôn vào thành học tập.
Tuổi đều khoảng chừng hai mươi tuổi, không lớn nguyên chủ thân thể này bao nhiêu.
"Tử Văn huynh, ngươi mua xong chưa ?" Một người mua giấy lên tiếng hỏi.
Người bị gọi là Tử Văn đáp một tiếng, vội vã cầm lấy một trong hai cây hắn vẫn ngắm nghía nãy giờ: "Lấy cây này đi, bao nhiêu tiền?"
"Mười đồng." Chưởng quỹ chưa từ bỏ ý định khuyên nhủ: "Công tử, ngươi có muốn lựa cây khác không? Tuy rằng chiếc bút kia hơi đắt một chút, nhưng mà dùng rất tốt. Khách quen của tiệm đều thường mua cái kia."
Thanh niên kia thiếu kiên nhẫn chau mày, bỏ lại mười đồng tiền nói: "Không cần, ta muốn cây này." Nói xong thì trực tiếp cất chiếc bút lông kia vào trong ngực.
"Cây bút kia bao nhiêu tiền? Ta muốn." Bạch Thuật lập tức mở miệng nói.
"Chỉ cần mười lăm đồng." Chưởng quỹ cười trả lời: "Tiểu ca nhi ngài cần mua dùng hay mua để tặng người khác? Ta có thể giới thiệu cho ngươi."
Thanh niên vừa mua bút trước đó xoay đầu lại nhìn cậu, khi nhìn rõ dung mạo của cậu thì cả người sững sờ.
"Bạch Thử? Tại sao ngươi lại ở chỗ này?" Thanh niên kia ghét bỏ lùi về sau hai bước, trong ánh mắt nhìn Bạch Thuật tràn đầy chán ghét.

Tác giả có lời muốn nói: Đoán xem người này là ai?
 

break
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc