Trùng Cái Ở Tinh Tế Xuyên Thành Ca Nhi Ở Nông Thôn

Chương 12: Bán cá 2

Trước Sau

break


"Vậy ngươi lấy cho ta một ống đi." Sau khi gã đàn ông mua đồ xong thì liền móc ra tám văn tiền, "Vợ ta mới sinh con nên phải ở cữ trong nhà, vừa lúc mua cá cho nàng tẩm bổ."
Bạch Thuật chọn một ống cá trích đưa cho gã, nói: "Cá trích sữa nấu chung với đậu hủ ăn rất ngon."
Sau đó cậu vui vẻ nhận tiền, coi như đây là mối làm ăn đầu tiên trong hôm nay, trong lòng Bạch Thuật càng tin rằng cá của mình sẽ bán được hết.
Có tiền trong tay rồi, Bạch Thuật liền đi ngang qua quán của lão bán hoành thánh, mua hai cái bánh thịt nướng, một chén chè đậu xanh rồi ngồi ăn ngấu nghiến.
Lão bán hoành thánh tức tới nổ phổi, nhưng vừa nãy đã cãi nhau một trận với Bạch Thuật, lão cũng ngại kéo cậu qua ăn hoành thánh nhà mình, chỉ đành ghen ghét mỉa mai: "Giờ chỉ mới bắt đầu mở quán, người ta mua giùm có một ống cá mà ngươi tưởng là mình phát tài rồi à, làm ăn buôn bán nào có dễ như vậy!"
Sau khi Bạch Thuật ăn xong cơm trưa, cậu lại tiếp tục công việc của mình, như mới mở đầu, cậu vẫn dùng cách rao hàng để bán.
Nhưng càng về sau, số người tới coi cá sống thì nhiều mà người muốn mua cá lại không có ai.
Bạch Thuật có rao khàn cổ đi chăng nữa, thì hết người này tới người kia đến coi cá nhưng cũng không thấy ai muốn mua.
Mắt thấy trời càng lúc càng tối, một số cửa quán đã bắt đầu thu dọn đóng cửa. Hơn nữa, cá trong ống trúc bị phơi dưới ánh mặt trời cả nửa ngày đã có mấy con chết queo nằm phơi bụng. Lão bán hoành thánh chắp tay ra sau, bước đến trước mặt Bạch Thuật cười hì hì: "Ta nói mà, cá của ngươi không ai thèm mua đâu."
Bạch Thuật nhíu mày, nhìn người trên đường càng lúc càng ít, cậu không khỏi suy nghĩ: Không được rồi, cậu không thể cứ ngồi chờ ở đây mãi được.
Hơn nữa cậu chỉ mới đến đây có dăm ba hôm, nào đâu biết được giá cả hàng hóa ở thời đại này ra sao.
Ba văn tiền một chén hoành thánh, một văn tiền một chén chè đậu xanh, trông thì rất rẻ, nhưng với giá cả như vậy cũng không phải người dân nào cũng có thể mua được.
Đa số cơm canh người dân ăn là lên núi kiếm hoặc là nhà tự trồng, mùa vụ trên ruộng khi đến thời điểm thu hoạch sẽ đem lên chợ bán, có khi một tháng cũng chỉ kiếm được có một xâu tiền.
Bọn họ đều mang theo lương khô trong nhà đến đây, đương nhiên sẽ thấy tiếc tám văn tiền, thành ra là không có ai mua cá hết.
Bạch Thuật xách ống trúc lên, đi vào sâu hơn trong huyện thành. Nếu ở chỗ này không có ai mua, vậy thì cậu sẽ đi tới chỗ khác coi thử. Trong huyện thành không thiếu những hộ nhà giàu, không chừng đi vào đó sẽ có người muốn mua cá.
Bước qua cửa thành sẽ nhìn thấy một con đường lớn. Đường ở huyện thành không quá rộng, chỉ đủ để hai chiếc xe bò đi cùng lúc với nhau. Càng đi vào Bạch Thuật càng cảm thấy thất vọng, huyện thành này rõ ràng rất khác so với "thành phố", trình độ thương nghiệp (*) không mấy phát triển.
(*) nghành thương mại, buôn bán.
Tuy một số nhà có bất động sản mở quán, nhưng đa số chỉ là mấy cửa hàng nhỏ bán kim chỉ, mì sợi, hoành thánh linh tinh, đến một cái cửa hàng lớn cũng không có.
"Bán cá đây, bán cá nào! Cá sông tươi, bảy văn tiền một ống." Một đường này, Bạch Thuật không ngừng nỗ lực rao hàng.
Cá trong ống trúc cũng sắp chết tới nơi rồi, cậu cũng không dám bán giá quá cao. Nhưng đi suốt một đường này, ngoại trừ một nhà bán trà mua một ống ra thì vẫn còn dư rất nhiều.
"Bán cá đây, cá sống tươi, sáu văn tiền một ống." Bạch Thuật không thể không tiếp tục giảm giá.
Lúc này mặt trời đã sắp lặn xuống núi, Bạch Thuật cảm thấy không thể bán hết cá được rồi.
Nếu về thôn ngay giữa đêm hôm thế này thì sẽ không thể tìm thấy được đường, bởi vì có duỗi bàn tay ra cũng chỉ thấy được một màu đen, mà về bây giờ thì cũng muộn quá.
Bạch Thuật không bán cá nữa, cậu định ở lại huyện thành một đêm.
Cậu mới chỉ bán được có hai ống cá, tổng cộng là mười lăm văn tiền, sau khi ăn hết ba văn tiền thì còn dư lại mười hai văn.
Bạch Thuật cẩn thận cất tiền vào trong đế giày, chỉ cầm hai văn trên tay định bụng đi tìm chỗ ăn mì. Về vấn đề chỗ ngủ thì dù sao thời tiết bây giờ cũng khá nóng, chỉ cần tìm đại chỗ nào đó ngủ qua đêm nay là được.
Nghĩ vậy, cậu liền đi đến tửu lầu Lai Phúc ăn cơm. Vào khoảng thời gian này, hầu hết các quán cơm đều đã đóng cửa, nhưng riêng tửu lâu— quán ăn có mô hình khá lớn này là vẫn còn mở bán.
Tửu lâu chia ra hai tầng trên dưới, tầng trên là phòng ở, tầng dưới là chỗ gọi món ăn.
Theo như đánh giá của cậu, cách trang trí ở đây có hơi già dặn quá, bàn ghế trong tiệm toàn là gỗ màu mận chín. Nhưng theo như thẩm mỹ của người ở đây, tửu lâu này cũng coi như là đứng nhất nhì huyện thành rồi.
"Muốn ở tạm hay trọ? Vị… ca nhi?" Tiểu nhị bước tới tiếp đón Bạch Thuật, lúc thấy nốt lệ chí giữa mày cậu thì có hơi sửng sốt.
Bạch Thuật không rõ ở tạm với ở trọ có khác gì nhau, nhưng có lẽ là cho thuê phòng. Cậu hướng mắt nhìn hàng thẻ được treo ở trên tường, giá cả như nào cũng đã được niêm yết rõ.
Một dĩa thịt bò là bốn mươi văn, một dĩa kho tàu là ba mươi, một phần cá kho là hai mươi…
Ngoài trừ mấy món ăn mặn đắt đỏ, theo thứ tự từ dưới đếm lên thì có món đậu hủ, rau xào, cũng chỉ tầm sáu đến bảy văn tiền một phần.
Rẻ nhất là món mì Dương Xuân, chỉ cần hai văn tiền.
Thế là Bạch Thuật lấy ra hai văn đặt lên trên bàn, nói: "Ta không ở trọ, cho một chén mì là được."
Tiểu nhị thu lại hai văn tiền, "Ngươi ngồi đi." Sau đó hướng về phía sau bếp hét to: "Một chén mì Dương Xuân."
Chỉ chốc lát sau, một gã trung niên mặc áo tay ngắn bưng chén mì ra và đặt ngay trước mặt Bạch Thuật. Khi nhìn thấy mấy ống trúc mà Bạch Thuật để ở trên bàn thì có hơi bất ngờ.
"Tiểu huynh đệ?" Gã trung niên hỏi: "Trong ống trúc của ngươi là cá sống sao?"
"Đúng vậy đó." Bạch Thuật ngẩng đầu nhìn gã, nói: "Ngươi muốn mua hả? Một ống năm văn tiền."
Lúc này gã trung niên mới thấy nốt lệ chí trên trán của Bạch Thuật, không ngờ thiếu niên gầy yếu này là một ca nhi.
Đã tới giờ này rồi, thân là ca nhi mà còn ra đường, không sợ bị kẻ xấu làm hại sao? Lá gan người này cũng thật lớn.
Nhưng so với việc một ca nhi trông giống nam nhân thì rất rõ ràng, gã trung niên chỉ thấy hứng thú với đám cá sống.
Gã cầm một ống lên nhìn, nói: "Năm văn tiền? Giá như vậy thì thật không đắt, nhưng chỗ cá này có nhiều con đã chết rồi."
"Đây là số cá mà hồi sáng ta xuống sông bắt được đó." Bạch Thuật lập tức phản biện: "Nhưng vì để lâu nên chết mấy con cũng là chuyện bình thường, nếu bắt được cá tươi sống, một ống này phải tới tận tám văn đấy!"
"Nếu ngươi có thể giữ được cá sống, tám văn một ống cũng không vấn đề gì. Nhưng bây giờ cá cũng đã chết hết phân nửa, ta mua hết chỗ này với giá mỗi ống là bốn văn, ngươi có bán không?" Gã trung niên nói.
"Mua hết hả?" Bạch Thuật không khỏi vui vẻ, nhưng lại không lộ ra trên mặt, ngược lại còn ra vẻ khó xử: "Bốn văn thì hơi ít quá, không biết ngài đây muốn mua nhiều cá sống như vậy làm gì? Một mình ngươi nào có ăn hết được?"
"Không phải để ta ăn mà là yêu cầu kinh doanh của tửu lâu." Thì ra nam tử này họ Nghiêm, chính là chưởng quầy của tửu lâu Lai Phúc.
 

break
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc