Tạ Hòe Ngọc hơi ngẩn người vì câu nói này của cậu.
Trước khi qua đời, nương cũng từng nói như vậy với y.
Khi đó vì còn quá nhỏ nên có những kí ức đã bị lãng quên. Y chỉ nhớ lúc ấy mình đang quỳ trên đất và nắm lấy tay nương, có mùi thuốc đắng và tiếng nương dặn dò trước lúc lâm chung. Nương nói rất nhiều, thị nữ đứng bên cạnh thì khóc sướt mướt, ồn đến mức khiến đầu y nhói mãi.
Y nghe tai này lọt qua tai kia, hầu như chẳng nhớ rõ một chữ nào. Duy chỉ có một câu "chỉ cần con cảm thấy hạnh phúc là nương đã rất vui" là y vẫn còn nhớ mãi đến bây giờ.
Chỉ tiếc, y sinh ở Tạ gia, lớn lên ở Tạ gia. Số phận đã định rằng y không thể có được một cuộc sống bình thường.
Một đứa trẻ không còn mẹ, ngày nào cũng phải đối diện với đủ loại âm mưu quỷ kế chết người, thử hỏi làm sao y có thể hạnh phúc?
Tuy lúc nào y cũng tươi cười trước mặt kẻ khác, nhưng lại không thể hiểu được vui là như thế nào.
"Được rồi, nếu như Bạch Thuật không muốn thì đừng cưỡng ép y." Vẻ mặt của Tạ Hòe Ngọc có hơi lạnh đi: "Tiểu Thụ, bây giờ người dẫn y đi ra ngoài, về sau mà còn dám tái phạm thì ngươi đi theo những người đó đi, đừng theo chân ta."
"Vâng!" Tiểu Thụ giật mình, vừa quay người đã liếc mắt trừng Bạch Thuật: "Tiểu ca nhi, mời người qua bên này."
Tự dưng bị người ta mời ra ngoài như vậy, Bạch Thuật cảm thấy có hơi buồn.
Tuy Tạ Hòe Ngọc không nói gì, nhưng cậu biết y đang không vui.
Chẳng lẽ cậu nói gì sai sao? Bạch Thuật có vắt óc thì cũng chẳng thể nghĩ ra là vì sao.
Cậu đi theo sau lưng Tiểu Thụ, ánh mắt còn lưu luyến nhìn Tạ Hòe Ngọc.
Đợi khi đi tới chỗ ngoặt thì đã không thấy được y nữa, đột nhiên cậu xoay người lại, vẫy tay chào đối phương rồi lớn tiếng nói: "Ngày mai ta sẽ tới, nếu ngươi ngán ăn cá, ta sẽ vào rừng bắt thỏ với gà cho ngươi. Chân thỏ nướng ăn rất ngon, còn có gà rừng thì nấu canh chung với nấm, uống ngon lắm, chắc chắn ngươi sẽ thích!" Nói xong, cậu liền chạy đi nhanh như chớp.
Tạ Hòe Ngọc đứng yên tại chỗ hơi ngẩn người, lát sau lại cười lên một tiếng.
Y cũng thật ngốc, thế mà vừa rồi lại để một ca nhi nắm bắt được cảm xúc của mình.
Nhưng y không ngại dìu dắt đứa nhỏ này, dù sao những "Lễ vật" cậu đưa cũng rất hợp khẩu vị của y.
Lúc Bạch Thuật rời khỏi Tạ gia thì đã đến giữa ngọ (*).
(*)giữa trưa.
Hồi nãy cậu không có ăn cơm ở chỗ Tạ gia nên mới đi có một lúc đã thấy đói bụng. Chờ khi cậu đến trước cổng huyện thành bụng đã kêu lên ầm ĩ.
Theo như lời Trần ca nhi nói thì huyện thành là nơi rất đông người, có thể nói, chỗ này như một dạng mô hình buôn bán với quy mô khá lớn.
Rất nhiều thôn dân mang theo lương thực, trứng gà, rau dưa tới đây bày bán, còn có cả thương nhân từ nội thành tới đây. Bên đường có người bày quán bán bánh bao, mì sợi. Đa số khách khứa là nhóm thương nhân, sinh ý cũng khá tốt.
"Bán hoành thánh đây, hoành ngón ba văn tiền một chén."
Bạch Thuật nghe thấy tiếng người rao hàng thì liền đi qua. Một gã thương nhân tới hỏi ông chủ: "Sao hoành thánh của ngươi đắt quá vậy? Bình thường một chén chỉ có hai văn tiền thôi mà?"
Lão bán hoành thánh cười nói: "Hoành thánh nhà ta nhân thịt nhiều hơn cả vỏ, đương nhiên phải ra ba văn mới có lời, tuy trong huyện chỉ có hai văn nhưng toàn là thịt vụn. Nếu ngươi muốn ăn hoành thánh nhiều thịt, có khi phải trả tới năm văn tiền một chén."
Thương nhân kia có vẻ đã bị lão thuyết phục, thế là mua hai chén hoành thánh ăn chung với bằng hữu.
Bạch Thuật nghe vậy thì liền nhìn tới sạp đựng hoành thánh.
Mấy cái hoành thánh trông không nhỏ nhưng cũng không lớn lắm. Xem ra giá cả hàng hóa ở huyện thành thì đắt hơn bên ngoài một chút.
"Tiểu ca nhi, sao, muốn ăn mấy chén?" Thấy Bạch Thuật cứ nhìn mãi vào sạp hoành thánh của mình, lão liền mở miệng hỏi.
"Ông chủ…. Ta không có tiền." Bạch Thuật có hơi ngượng ngùng nói.
Trên người cậu đến một văn tiền cũng không có, phải bán đám cá trên tay mới có tiền ăn cơm.
"Không có tiền thôi mà?" Lão nhìn mười mấy ống trúc sau lưng Bạch Thuật, xoa xoa tay nói: "Ta thấy ngươi mang theo nhiều cá lắm nhỉ? Đổi cá cho ta đi, một ống trúc đổi một chén hoành thánh. Nếu ngươi đồng ý thì ta sẽ làm cho ngươi."
Một chén hoành thánh đổi một ống cá? Nói vậy thì một ống chỉ bán được có ba văn thôi sao? Bạch Thuật nhanh chóng tính toán.
Lúc nãy cậu đến đưa cá cho Tạ gia, vốn định tặng ba ống nhưng Tiểu Thụ lại đưa cho cậu ba xâu tiền, tổng cộng là 30 đồng.
Dù tính là Tạ gia trả nhiều hơn cho y một tí thì một ống cá nào chỉ có ba văn? Cái lão bán hoành thánh này muốn lừa cậu à?
Thế là Bạch Thuật trực tiếp từ chối, "Hay là thôi đi, chờ ta bán xong cá đã rồi lại đến chỗ ngươi ăn."
Lão nghe vậy thì hừ lạnh, nói: "Bán được hay không còn chưa biết, chờ lúc ngươi bán xong chắc ta dọn quán luôn rồi."
"Thì cứ dọn quán đi, chỗ này đâu chỉ có mỗi mình ngươi mở quán ăn chứ." Bạch Thuật thấy hơi ngứa mắt, hỏi ngược lại lão: "Chẳng lẽ chỉ có một mình ông mở quán hay sao, ông không làm thì có người khác làm."
"Ngươi… tên nhóc thối!" Lão nghe Bạch Thuật nói như vậy thì nghiến răng, chỉ tay vào mặt cậu mà mắng: "Thân là ca nhi mà còn dám vác mặt ra đường bày bán, vừa thấy đã biết là kẻ không thể gả được cho ai. Ta rửa mắt mà xem ngươi bán được bao nhiêu!"
Bạch Thuật lười cãi nhau với lão, cậu đến cạnh tường thành tìm chỗ bán cá.
Sau khi đi một vòng, Bạch Thuật định chọn chỗ đất trống cách cửa thành không xa, bên cạnh là nhóm nông dân bán rau.
Vừa nãy cậu đã quan sát thấy được, đa số người bán cá sẽ trải một miếng vải thô trên đất, bên trên được đặt mấy con cá chết.
Dựa theo giá thông thường thì một con cá nhỏ tầm một văn tiền, một con cá lớn thì tầm hai văn. Một ống cá của cậu ước chừng có tới mười mấy con, tuy chỉ là cá nhỏ nhưng ít nhất cũng bán được khoảng năm sáu văn tiền.
Bạch Thuật đặt ống cá xuống, bắt đầu rao hàng: "Bán cá đây, bán cá nè, một ống cá sông tươi tám văn tiền." Mới vô nghề cậu đã ra giá cao, quả thật đắt hơn cá của người khác rất nhiều, có người đang mua đồ ở bên cạnh ngó qua hỏi: "Tiểu ca nhi, sao cá của ngươi đắt quá vậy? Người khác bán cá cũng chỉ có một văn tiền, sao một ống này của ngươi lại tới tám văn?"
"Tiền nào thì của đấy." Bạch Thuật nói: "Ngài xem thử này, hồi sáng ta mới bắt cá dưới sông lên. Muốn ăn ngon cũng phải ăn cá tươi, chứ đợi cá chết rồi mùi vị sẽ khác đi. Một ống cá này nhìn thì đắt, nhưng ta lại đưa cả ống trúc luôn mà? Cho nên lúc đem về nhà thì cá vẫn còn sống, nay không ăn hết thì đợi đến ngày mai, tính ra tám văn tiền một ống cũng không quá đắt."
Thấy cậu nói vậy nghe cũng có lý, thời tiết bây giờ dần trở nên nóng bức, mấy thứ như cá tôm nếu không ăn ngay thì sẽ bị ương. Nhưng nếu đem một ống cá này về thì còn có thể thả vào chậu nước để ngày mai ăn, cũng không cần phải chạy ra huyện thành để mua cá ngay giữa thời tiết nóng bức này.