Trùng Cái Ở Tinh Tế Xuyên Thành Ca Nhi Ở Nông Thôn

Chương 19: Bán cá 

Trước Sau

break

 

Bạch Thuật đi vào đại đường, liếc mắt một cái đã trông thấy Nghiêm chưởng quầy ngồi ở sau quầy.

 

Nghiêm chưởng quầy nhìn thấy Bạch Thuật thì mắt sáng ngời, nét mặt lộ ra vài phần vui sướng. Không ngờ Bạch Thuật lại tới đây sớm như vậy.

 

Bạch Thuật đi theo ông ấy vào cái sân sau bếp, đặt ống trúc đựng cá sống ở trên mặt đất.

 

Nghiêm chưởng quầy cầm lấy một ống kiểm tra thử, cá đều vừa được bắt từ trong sông, con nào con nấy đều rất tươi, còn tốt hơn so với tưởng tượng của ông ấy.

 

“Tốt! Tốt!” Nghiêm chưởng quầy đếm ống trúc trên mặt đất, tổng cộng hai mươi tư ống cá sống, có bốn ống là Bạch Thuật mang đến thêm.

 

“Ngài xem xem, nhiều hơn bốn ống, nếu ngài không cần thì ta lại nghĩ cách tự mình bán đi vậy.” Bạch Thuật nói.

 

“Không được, ta lấy hết.” Nghiêm chưởng quầy nhíu mày, dứt khoát nói.

 

Ông ấy sợ Bạch Thuật bán cho tửu lâu khác, lại đi buôn bán với người ta nên dứt khoát có bao nhiêu thì mua bấy nhiêu.

 

Bạch Thuật mừng rỡ, lại lấy ra con thỏ bên hông hỏi: “Ở đây còn có con thỏ hoang, dù nướng hay quay thì hương vị đều rất ngon, hay là chưởng quầy ngài…?”

 

“Mua cùng cả thể đi.” Nghiêm chưởng quầy sảng khoái vung bàn tay to lên, đếm một trăm tám mươi văn tiền cho cậu.

 

Sau khi ước định thời gian tới đây đưa cá lần sau, Bạch Thuật liền chào tạm biệt Nghiêm chưởng quầy.

 

Trần ca nhi ở bên cạnh cứ trố mắt ra, mãi đến lúc đi ra khỏi tửu lầu còn chưa hoàn hồn lại được, đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy nhiều tiền như vậy.

 

Trước đó nghe Bạch Thuật nói bán cá một chuyến có thể kiếm năm mươi văn tiền đã cảm thấy rất nhiều rồi, không ngờ hiện tại chỉ chốc lát đã thu được một trăm tám mươi văn tiền!

 

Bán cá một chuyến là có thể thu được một trăm tám mươi văn tiền, bán thêm mấy chuyến không phải là sẽ có một lượng bạc ư? Bạch Thuật giỏi kiếm tiền thật! Có cái chiêu này, há chẳng phải chỉ mấy tháng là cậu có thể kiếm đủ tiền mua đất rồi sao?

 

Trần ca nhi cảm thấy mình quả thực là đang nằm mơ, ánh mắt nhìn Bạch Thuật cũng mang theo vẻ sùng bái, không còn giống lúc trước nữa. Còn ra sức nói: “Không phải ta đang nằm mơ đấy chứ, nhiều tiền như vậy? Ta thật sự không nằm mơ chứ?”

 

Bạch Thuật thấy cậu ta như vậy, không khỏi cười nói: “Trần ca nhi, bây giờ mới có một trăm tám mươi văn thôi mà ngươi đã như vậy rồi, chờ về sau ta kiếm được nhiều hơn, tăng thù lao cho ngươi thì chẳng phải là ngươi sẽ ngất đi ư.”

 

“Còn có thể nhiều hơn?” Trần ca nhi há hốc miệng, không dám tin hỏi.

 

“Đương nhiên.” Bạch Thuật nói: “Hiện tại chỉ là bán cho một tửu lâu trong huyện thành mà thôi. Ngoài huyện thành này còn có phủ thành, ngoài phủ thành còn có kinh thành, cả nước nhiều tửu lầu đến thế cơ mà. Huống chi bán cá chẳng qua chỉ là việc kinh doanh không cần vốn, chỉ có thể kiếm chút tiền mọn. Chờ ta kiếm đủ tiền vốn thì tất nhiên là phải đi làm việc kinh doanh kiếm được nhiều tiền hơn rồi.”

 

“Còn có việc kinh doanh kiếm được càng nhiều tiền hơn…” Trần ca nhi nghe thấy tưởng tượng của Bạch Thuật, cả người đều có chút choáng váng.

 

Bạch Thuật đúng là dám suy nghĩ, có thể làm ăn kinh doanh trong huyện thành thì đời này cũng đã không lo ăn mặc. Càng đừng nói đến phủ thành, kinh thành…

 

Trước kia nếu mà cậu ta nghe được những lời Bạch Thuật nói nhất định sẽ cảm thấy đối phương không biết lượng sức, nhưng hiện tại lúc nghe được, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Bạch Thuật, tự đáy lòng Trần ca nhi lại cảm thấy đối phương thật sự có khả năng làm được.

 

“Đi, đi mua đồ thôi.” Bạch Thuật nói rồi đi đến đường phố bên kia.

 

Lúc này mới vừa kiếm được tiền đã lại muốn tiêu rồi? Trần ca nhi phục hồi tinh thần lại, có chút đau lòng đi theo phía sau.

 

Bạch Thuật đến cửa tiệm may vá đã đặt quần áo lần trước, cầm bộ y phục mới lấy rồi lại dẫn Trần ca nhi rẽ vào một cửa hiệu thùng gỗ.

 

Ở triều Đại Tuyên, tất cả thùng nước đều được chế tạo từ gỗ, muốn cho thùng gỗ từ từng mảnh hợp lại không rỉ nước cũng là một chuyên môn đòi hỏi học vấn rất cao, bởi vậy thùng gỗ đều do đám thợ chuyên môn chế tác, giá cả bán ra cũng rất cao.

 

Lần trước đi qua Bạch Thuật đã trông thấy gian cửa hàng thùng gỗ đó. Có điều bởi vì thùng gỗ giá cả quá cao, một cái thùng gỗ đã mất ba mươi văn tiền, bởi vậy Bạch Thuật cũng không có tiền dư thừa để mua sắm.

 

Lần này cậu lấy được tiền thì việc đầu tiên chính là tới nơi này đặt làm hai cái thùng gỗ.

 

Bạch Thuật tìm tới thợ làm, miêu tả cho hắn về hình dáng thùng gỗ mà mình muốn đặt làm.

 

Thân thùng mà cậu muốn đặt làm vừa to vừa dài, có thể chứa rất nhiều nước và cá, trên thân thùng phải có dây cỏ, có thể vác được trên lưng.

 

Mấy ngày nay mỗi lần cậu tới đây đều dùng ống trúc để đựng cá, tuy rằng ống trúc không mất chi phí nhưng vác ở trên người thật sự không được tiện cho lắm.

 

Thợ làm thùng nghe yêu cầu của cậu xong, muốn thu từ cậu cái giá sáu mươi văn một thùng. Bạch Thuật lập tức móc ra một trăm hai mươi văn đưa cho thợ thủ công.

 

Trần ca nhi ở bên cạnh nghe được thì tiếc đứt ruột, số tiền này còn chưa cầm ấm tay đã lại tiêu ra ngoài hơn phân nửa. Cậu ta lập tức lại khuyên Bạch Thuật một phen, nhưng Bạch Thuật không nghe cậu ta, cậu ta chỉ đành từ bỏ.

 

Trừ cái này ra, chuyến này Bạch Thuật còn mua năm cân gạo tẻ, năm cân bột mì, một cân dầu cải cùng các loại gia vị.

 

Gần đây Bạch Trâu thị đề phòng cậu cứ như đề phòng cướp ấy, trong phòng bếp trừ bệ bếp ra thì những đồ vật khác đều dọn vào trong nhà chính. Hiện tại cậu đang bận rộn kiếm tiền, cũng lười cãi cọ với bọn họ vì chút đồ vật này. Còn không bằng tự mình nổi lửa cho sung sướng lại ngon miệng, dù sao cậu vẫn luôn muốn tách khỏi bọn họ ra ở riêng.

 

Cứ như vậy, một trăm tám mươi văn vừa mới kiếm được gần như lại tiêu nhẵn thín.

 

Trên đường trở về, Bạch Thuật cho Trần ca nhi hai văn tiền làm thù lao rồi tạm biệt ở trong thôn.

 

Cậu bỏ đồ mua được vào trong nhà, nhân lúc thời gian còn sớm, muốn tắm rửa tử tế một lần.

 

Đi đến thế giới này đã năm ngày, tuy rằng buổi tối mỗi ngày Bạch Thuật đều dùng nước sạch giội qua, nhưng cậu không giặt quần áo, bởi vậy sau khi tắm xong lại mặc quần áo bẩn vào, trên người cũng luôn không sảng khoái.

 

Nghĩ như vậy, Bạch Thuật bắt đầu chẻ củi nấu nước, chỉ chốc lát sau đã đun sôi một nồi nước to.

 

Cậu chuyển nồi đến bên cạnh giếng nước, dùng nước giếng hoà với nước sôi biến thành nước ấm, sau đó lại đi vào trong sân lấy bồ kết mà Bạch Trâu thị phơi rồi trốn vào trong phòng của mình tắm rửa sạch sẽ.

 

Lần này Bạch Thuật tắm rửa rất lâu, tắm đến mức nồi nước kia đều biến thành màu đen, cảm giác trên người nhẹ đi hai cân. Mới lau khô thân mình, mặc quần áo mới khô cong vào.

 

Quần áo mới có màu thiên thanh, cắt may cũng rất vừa người, mặc ở trên người cậu trông rất tôn màu da.

 

Một lần nữa mặc quần áo xong xuôi, Bạch Thuật nhìn cánh tay mình, không biết vì sao mà hắn cảm thấy sau khi tắm xong, mình hình như đã trắng lên không ít.

 

Cũng không biết rốt cuộc trước đó nguyên thân đã bao lâu không tắm rửa sạch sẽ rồi…

 

Sau khi tắm rửa xong, Bạch Thuật giặt sạch quần áo cũ thay ra rồi đi lên sau núi, xem xét mấy cái bẫy rập, lại lấy ra một con thỏ hoang và một con tê tê nhỏ từ bên trong.

 

Có con thỏ hoang này, bữa tối hôm nay có thể hoàn thành rồi.

 

Trong núi thỏ hoang sinh sôi nẩy nở rất mau, có ở khắp núi, nhưng con tê tê thì lại là lần đầu tiên cậu nhìn thấy.

 

Thịt của con tê tê không có gì ngon, nhưng giáp xác lại có thể làm thuốc. Bạch Thuật liền buộc nó lên treo ở trên eo, chờ cách ngày lại mang lên trên huyện xem có hiệu thuốc nào thu mua hay không.

 

Cậu gia cố lại mấy cái bẫy rập rồi trở về nhà. Vừa đến nhà thì trùng hợp gặp phải Bạch Hoà ăn mặc ngây thơ tươi sáng, trên mặt còn đắp phấn trắng.

 

Vừa gặp Bạch Thuật, Bạch Hoà hừ một tiếng, trên dưới đánh giá Bạch Thuật một phen, hung tợn trừng mắt liếc cậu một cái.

 

“Lại muốn bị đánh à?” Bạch Thuật lạnh mặt vẫy vẫy nắm tay với cậu ta.

 

Bạch Hoà lập tức sợ tới mức hét lên một tiếng, chui vào trong phòng.

 

Chờ Bạch Hoà vào phòng, Bạch Trâu thị lập tức khẩn trương hỏi: “Hoà Nhi ngoan, hôm nay con làm sao vậy? Sao lại luẩn quẩn trong lòng mà đối đầu với kẻ điên kia thế?”

 

“Nương! Tên điên Bạch Thử kia, đúng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!” Bạch Hoà hầm hừ nói: “Nương không biết vừa rồi con nghe Tam Lang nói cái gì đâu!”

 

Vừa rồi cậu ta nghe nói Lý Tam Lang về nhà liền vui vẻ phấn chấn trang điểm qua gặp hắn. Kết quả Lý Tam Lang vừa thấy Bạch Hoà đã tỏ thái độ bực dọc với cậu ta. Bạch Hoà cẩn thận hỏi, mới biết được đối phương bị Bạch Thử chọc tức rồi trút hết lửa giận lên trên người cậu ta.

 

Vừa rồi thái độ của Lý Tam Lang cũng làm cậu ta tức tối lắm rồi. Trước kia chưa thi đậu tú tài, Lý Tam Lang vẫn là mọi chuyện đều theo cậu ta, hiện tại mắt thấy đã thi đậu tú tài, lập tức làm giá ở trước mặt mình.

 

“Tên Bạch Thử này thật là không biết xấu hổ, quyến rũ Tam Lang không thành liền chuyển sang nhà Bá tước, còn tặng đồ đến chỗ Tạ công tử, cũng không nhìn xem mình trông như thế nào!” Bạch Hoà nghĩ đến việc này liền tức phát run.

 

Bạch lão tam ở bên cạnh nghe được, lại không để bụng cười cười: “Đó là nhà Bá tước đấy, với dáng vẻ kia của Bạch Thử, sao Tạ công tử có thể nhìn trúng nó được?”

 

“Cha! Nhưng mà Tam Lang nói Tạ công tử đó đã nhận bút mà Bạch Thử tặng, còn đuổi hắn ra ngoài!” Bạch Hoà vội la lên.

 

“Còn có việc này?” Bạch lão tam sửng sốt, phủ bá tước là môn hộ cao quý như vậy, sao lại có dính dáng đến tiểu tử Bạch Thử này?

 

“Cha! Cha nói xem chúng ta có cần tặng chút lễ vật cho Tạ công tử, tạo dựng quan hệ không.” Bạch Hoà làm nũng ôm cánh tay Bạch lão tam nói.

 

“Tặng lễ vật? Thế thì phải hết bao nhiêu tiền chứ?” Bạch Đạo vừa nghe lập tức xen mồm nói: “Thiên hạ này làm gì có đạo lý nông gia dâng tiền cho nhà Bá tước. Ta thấy đệ không biết đủ, có mối hôn sự với Lý Tam Lang còn mơ đến phú quý nhà bá tước. Nhà Bá tước dễ vào như vậy sao?”

 

“Huynh thì biết cái gì!” Bạch Hoà tức giận nói: “Tên Bạch Thử kia biếu đồ cho Tạ gia, xây dựng quan hệ với người ta. Đến lúc đó Bạch Thử có nhà Bá tước chống lưng cho, lại qua đây tìm nhà ta đòi đất đòi ruộng, các người còn dám không cho sao?”

 

Lời Bạch Hoà nói làm Bạch lão tam và Bạch Đạo ngẩn ra, trong lòng lập tức trở nên lo sợ bất an.

 

Tuy rằng lúc ấy ruộng của Bạch lão đại đã bị trưởng thôn chia cho nhà ông ta, nhưng đã nói một trong những điều kiện chính là phải để Bạch Thử xuất giá.

 

Nhưng hiện tại Bạch Thử có vẻ không gả đi được thế nên chuyện kia thành ra vô hiệu, nếu ông ta đi tìm trưởng thôn yêu cầu chia ruộng, lại có nhà Bá tước chống lưng, Bạch lão tam sẽ phải trả lại vài mẫu ruộng của Bạch lão đại cho cậu.

 

Thấy Bạch lão tam và Bạch Đạo do dự, Bạch Hoà lại không ngừng cố gắng nói: “Cha, nếu Tạ gia đã chịu nhận quà cáp của Bạch Thử thì khẳng định cũng chịu nhận đồ của nhà chúng ta. Có thể xây dựng quan hệ với nhà Bá tước, lại làm Tạ công tử kia thích con thì không phải về sau chúng ta có thể nở mày nở mặt ở trong thôn ư? Chẳng lẽ con còn kém hơn tên Bạch Thử kia được hay sao?”

 

Lời Bạch Hoà nói làm cả nhà Bạch lão tam hoàn toàn động lòng. Bạch lão tam đưa mắt ra hiệu, Bạch Trâu thị liền lấy ra mười lượng bạc từ đáy hòm dưới gầm giường trong nhà.

 

Mắt Bạch Hoà sáng ngời, muốn duỗi tay lấy bạc. Bạch lão tam lập tức gõ tẩu thuốc lên, cản tay cậu ta lại nói: “Từ từ, lễ này có muốn biếu cũng phải ngẫm lại xem rốt cuộc nên biếu cái gì. Con đi tìm hiểu trước đi rồi chúng ta lại chuẩn bị cho cẩn thận, không thể thua kém tên nhãi con Bạch Thử kia được.”


 

break
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1

Báo lỗi chương