Trong Vòng Mười Thước, Tại Chỗ Phi Thăng

Chương 9: Tiểu bạch kiểm của nàng ấy

Trước Sau

break


Sở Lâm là đệ tử thân truyền của chưởng môn Tịnh Nguyệt Tông.

Chưởng môn Tịnh Nguyệt Tông chỉ có một đứa con gái duy nhất tên là Tần Chỉ Yên. Nàng ta ỷ vào sự sủng ái của cả sư môn mà trở nên vô cùng bá đạo. Nàng có ham muốn chiếm hữu rất lớn đối với Sở Lâm, gần như có thể nói đã trở thành chấp niệm.

Nhưng cũng giống như Vân Vãn, nàng ta chỉ là nhân vật nữ phụ độc ác trong bộ tiểu thuyết này, được dùng để làm đá kê chân cho nữ chính.

Đều là nữ phụ độc ác sẽ sớm đi chầu Diêm Vương, nàng ta dựa vào cái gì mà dám phách lối như vậy!

Vân Vãn cảm thấy có chút không công bằng, nàng dùng một ngón tay đẩy đẩy thanh kiếm đang kề trên cổ: “Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời thì không thể nói bậy được đâu. Chỉ vì các ngươi phát hiện ta đang hái quả ở trên cây, liền muốn vu oan cho ta thành kẻ nhìn lén?”

Tần Chỉ Yên hùng hổ dọa người: “Không thế thì sao?”

Vân Vãn thong dong nói: “Vậy ta hỏi ngươi, sư huynh của ngươi có phải đang tắm rửa đúng không?”

“Đúng thế!”

“Ngươi tận mắt nhìn thấy chứ??”

Tần Chỉ Yên đắc chí: “Ta ở phía sau trông coi, ta đương nhiên  thấy.”

“A...” Vân Vãn kéo dài ngữ điệu, ánh mắt ý vị thâm trường.

Tần Chỉ Yên đột nhiên ý thức được mình đã rơi vào bẫy của Vân Vãn. Nếu nói như vậy, không phải nói nàng cũng nhìn trộm sư huynh hay sao...

Nghĩ thế, nàng ta lập tức chân tay luống cuống, không để ý tới Vân Vãn nữa mà gấp gáp nhìn về phía Sở Lâm muốn giải thích: “Sư huynh, ta không có nhìn lén huynh tắm... Chuyện này, chuyện này là cái tên xấu xí này đang ngậm máu phun người, muốn vu oan giá họa cho ta!”

Nàng ta càng nói càng tức giận, đưa mắt lườm Vân Vãn một cái, sau đó lại chuyển sang công kích cá nhân nàng.

“Ngươi chắc chắn là một kẻ lừa đảo, nữ tử đứng đắn làm sao giờ này lại xuất hiện ở đây? Ta thấy người chính là ham muốn sắc đẹp của sư huynh ta cho nên liền lén theo chúng ta đến đây. Bây giờ bị ta bắt được tận tay thì muốn trốn, còn muốn nghĩ cách đổ tội cho ta. Ngươi cũng không tự nhìn lại chính mình trong gương xem mình có cái gì đức hạnh gì, ngươi cũng xứng nhìn lén sư huynh ta?”

Đúng thật là bộ dáng bây giờ Vân Vãn trông khá chán đời.

Toàn thân vô cùng bẩn thỉu, trên thân còn tản ra mùi nước dãi của Bào Hào, cộng thêm việc đã che giấu dung mạo thì đúng là nàng trông cũng chẳng ra làm sao.

Nhưng mà...

Nếu nàng muốn nhìn trộm cũng sẽ đi nhìn trộm bảo tiêu soái ca, ai lại thèm nhìn trộm Sở Lâm chứ!

“A.” Đối mặt với vẻ hùng hùng hổ hổ của Tần Chỉ Yên, Vân Vãn chỉ cười một tiếng: “Ta ham muốn sắc đẹp của sư huynh ngươi nên rình xem hắn? Cô nương à, ngươi vừa rồi cũng rình ta đấy, hay ngươi cũng ham muốn sắc đẹp của ta? Vậy ngươi thật đúng là một cô nương gia giáo nhỉ.”

Tần Chỉ Yên chưa từng đối mặt với kiểu ngụy biện thế này, con mắt lập tức trừng lớn: “Ngươi? Ham muốn ngươi? Cái loại xấu xí như ngươi, ta còn lâu mới thèm!”

Vân Vãn hỏi lại: “Vậy tại sao ngươi lại chắc rằng ta thèm sư huynh của ngươi?”

“Ngươi, ngươi ngậm máu phun người!”

“Ngươi hồ ngôn loạn ngữ.”

“Ngươi vu oan giá họa!”

“Ngươi hung hăng càn quấy.”

Tần Chỉ Yên nói một câu, Vân Vãn liền đáp trả một câu.

Chỉ sau ba câu nàng ta đã bị chọc tức rới bờ môi run rẩy, hai mắt đẫm lệ.

Vân Vãn liếc Sở Lâm hai cái, bỗng nhiên nàng dùng bàn tay đen sì nắm lấy cổ áo hắn kéo về phía mình. Trước sự khiếp sợ của hai người, Vân Vãn chậm rãi lắc đầu, chậc chậc hai tiếng: “Trông cũng bình thường thôi, còn kém hơn tiểu bạch kiểm của ta.”

Sở Lâm là nam chính trong nguyên tác, đương nhiên sẽ không tùy tiện giết người vô tội. Vân Vãn biết chắc hắn sẽ không ra tay, cũng ỷ vào việc đại lão đang ở cách đây không xa có thể cứu người, cho nên nàng tự dưng cũng thêm mấy phần phách lối.

Quả nhiên, hành vi này trực tiếp làm Tần Chỉ Yên tức phát khóc. Ngay khi nàng ta sắp thẹn quá hoá giận, giơ kiếm lao tới thì một hòn đá nhỏ như hạt đậu đột nhiên từ xa bay đến, vững vàng đánh trúng chuôi kiếm khiến cho thân kiếm của nàng ta chệch mục tiêu ba tấc. 

Sở Lâm trong nháy mắt cảnh giác, rút kiếm nhìn về phía khu rừng...

“Ai đó?”

Ngón tay cái của hắn đặt trên chuôi kiếm, chuẩn bị tư thế sẵn sàng lúc nào cũng có thể rút kiếm ra khỏi vỏ, bầu không khí lập tức trở nên khẩn trương.

Trong đêm tối, một nam tử chậm rãi đi tới.

Tóc dài, huyền y, mặt mũi thanh lãnh tuyệt trần.

Hắn quay qua Vân Vãn thoáng nhìn một cái rồi nhàn nhạt phun ra mấy chữ: “Tiểu bạch kiểm của nàng ấy.”


break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc