Trong Vòng Mười Thước, Tại Chỗ Phi Thăng

Chương 8: Sở Lâm

Trước Sau

break

 

Chỗ bọn hắn đang nghỉ ngơi là một khu rừng nhỏ cách khoảng trăm dặm phía ngoài Câu Ngô Sơn.

Nhờ phúc của Bào Hào, vô luận là yêu thú hay tu sĩ đều không dám tiếp cận Câu Ngô Sơn, tính cả khu vực xung quanh đều không có người dám đặt chân.

Trước khi xuyên tới đây, cuộc sống của Vân Vãn ở kiếp trước cũng không quá tốt. Cha mẹ qua đời từ khi nàng còn nhỏ, nàng sống cùng ông bà ở trong thôn. Đến bốn năm tuổi đã phải giặt quần áo, đốn củi, làm việc nhà, tuy về sau trở thành tay đấm quyền anh, nhưng trước đó nàng đã từng phải trải qua khá nhiều vất vả. Những công việc như leo cây hái quả, xuống sông vớt cá, v.v... loại việc nhỏ này đều không thể làm khó được nàng.

Sau khi vào rừng được mấy bước, Vân Vãn thấy một mảng lớn cây cối rậm rạp đập vào mắt.

Nàng chọn một cây sai quả nhất, dùng dao cắm vào thân cây làm điểm tựa rồi giẫm lên cán dao, dùng cả hai tay hay chân leo lên cây.

Cơ thể này quả thật rất yếu, mới leo cây thôi một chút mà nàng đã mệt mỏi gần chết.

Vân Vãn quyết định, trước khi bái nhập sư môn mới phải nghĩ biện pháp cải thiện thể chất. Coi như sau này không học được võ công tuyệt thế thì cũng không thể biến thành gánh nặng cho người khác được.

Vân Vãn vừa nghĩ vừa hái quả, chẳng bao lâu sau đã được đầy một túi, nàng liền chuẩn bị leo xuống.

Nhưng đúng lúc này, Vân Vãn chú ý thấy bên trong khu rừng có một con suối nhỏ.

Nàng đang đứng ở trên cao, tự nhiên tầm nhìn cũng trở nên xa hơn.

Không giống với những dòng suối mà nàng thường thấy, con suối này có nước xanh óng ánh, mặt nước còn phát ra ánh sáng nhè nhẹ, nhìn đã biết là không phải nước suối bình thường.

Vân Vãn cúi đầu nhìn quần áo bẩn thỉu trên người mình, có chỗ còn dính nước bọt của Bào Hào, cho dù nàng không có bệnh sạch sẽ thì bây giờ cũng cảm thấy khó chịu.

Hay là... qua bên đó tắm một chút nhỉ?

Trong khi nàng đang do dự thì bỗng dưng thấy một người lọt vào tầm mắt.

Hình như là một nam nhân.

Quần áo trên người hắn đã được cởi ra, ánh trăng chiếu vào da thịt, để lộ từng đường cong cơ bắp rắn chắc.

Nam nhân đang đưa tay lên muốn cởi phát quan trên tóc.

Đột nhiên, ánh mắt của hắn bắt gặp nàng.

Vân Vãn sững sờ, nàng còn chưa kịp trốn thì đã thấy nam nhân kẹp một mảnh lá giữa hai ngón tay, dùng như lưỡi dao mà phi về phía nàng. Cành cây bị cắt đứt mang theo một đạo kình phong xông thẳng tới trước mặt Vân Vãn.

May mà nàng nhanh nhẹn tránh kịp, nhưng thân cây sau lưng thì không may mắn như thế. Thân cây to lớn đã bị mảnh lá bổ thành hai nửa.

Chân nàng bị mất thăng bằng. Nhưng khi cây sắp đổ nàng đã kịp nhanh tay lẹ mắt nhảy xuống mặt đất, khi nàng vừa định trốn thì thấy một thanh kiếm đã kề lên cổ họng mình.

Một thiếu nữ chừng mười sáu mươi bảy tuổi, đeo mạng che mặt chỉ để lộ ra một đôi mắt với lông mày thanh tú, tuy ăn mặc không quá phô trương nhưng vải vóc quần áo trên người nàng cùng đồ trang sức đều vô cùng phú quý.

“Ngươi từ đâu đến?” Thiếu nữ  lên tiếng chất vấn.

Vân Vãn không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ nói thật: “Người qua đường.”

Thiếu nữ cười lạnh, “Nửa đêm nửa hôm, ngươi một thân một mình đi ngang qua Câu Ngô Sơn sao? Tính lừa gạt ai đấy.”

Nàng rõ ràng không tin.

Vân Vãn đang muốn tiếp tục giải thích, nhưng nam nhân  đang tắm lúc nãy giờ đã xuất hiện trước mặt hai người.

Ngay khi thấy rõ khuôn mặt của nam nhân này, Vân Vãn trong nháy mắt sửng sốt.

Hắn ta trông phong trần tuấn tú, mắt sáng như sao, chỉ có điều ánh mắt rất lạnh lùng, nhìn rất kiêu ngạo khó gần.

Lục lại một hồi trong ký ức của nguyên chủ, Vân Vãn suýt chút nữa đã buột miệng thốt lên tên của hắn.

Sở Lâm.

Không sai, chính là nam chính thiên tài Sở Lâm trong nguyên tác, là người đã lợi dụng tình cảm của nguyên chủ đối với hắn để cố tình gài bẫy bắt nàng, để cho một nhóm thi quỷ bao vây nuốt hết huyết nhục hồn phách của nguyên chủ, khiến cho nàng vĩnh viễn không thể siêu sinh.

Nguyên chủ hận tất cả mọi người, duy chỉ có không hận Sở Lâm. Nàng hoài nghi tất cả mọi người, duy chỉ có tín nhiệm Sở Lâm.

Mà hắn thì sao? Hắn không phụ thiên hạ chỉ phụ mình Vân Vãn, cứu cả tam giới chỉ không cứu Vân Vãn.

Vân Vãn bình tĩnh nhìn hắn,  nhưng nàng không biết ánh nhìn này trong mắt người ngoài lại giống như nàng đang có ý đồ đặc biệt.

“Chẳng lẽ ngươi cố ý theo chúng ta tới đây?” Thiếu nữ hơi vung vẩy kiếm, suýt nữa thì cắt trúng cổ họng Vân Vãn.

Nàng khẽ hít một hơi, lấy lại tinh thần, “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta đã nói ta chỉ đi ngang qua.”

“A.” Thiếu nữ cười lạnh: “Ta biết rồi, ngươi leo cao như vậy chính là để nhìn trộm sư huynh ta tắm!!”

Sư huynh?

Vân Vãn lờ mờ nhớ ra.


break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc