Trong Vòng Mười Thước, Tại Chỗ Phi Thăng

Chương 7: Không phải củi mục

Trước Sau

break

 

Thiết lập thể chất lô đỉnh của Vân Vãn đã định sẵn sức lực của nàng sẽ không có bao nhiêu. Y như rằng, mới đi được một quãng còn chưa tới một giờ, Vân Vãn liền cảm thấy mệt mỏi rã rời, gương mặt đỏ bừng, miệng mũi thở hồng hộc.

Nàng không muốn bị bảo tiêu mình mãi mới vất vả tìm được xem thường, nên đã dựa vào ý chí chống đỡ cố ép mình đi thêm mấy bước.

Tạ Thính Vân nhìn ra thể lực nàng đã cạn kiệt thì liền chủ động đề nghị nghỉ ngơi, lập tức khiến cho độ thiện cảm của Vân Vãn đối với hắn tăng mạnh.

Vân Vãn chọn một chỗ sạch sẽ rồi đi xung quanh tìm mấy nhánh củi, sau đó nàng quay lại nói với Tạ Thính Vân: “Tạ huynh, cho xin chút lửa nhé?”

Ngự hỏa thuật là thuật pháp cơ bản nhất trong tu tiên, tu sĩ bình thường chỉ cần vào luyện khí kì đều sẽ biết. Nhưng đương nhiên Vân Vãn là một ngoại lệ.

Tạ Thính Vân đang uể oải ngồi dựa vào một thân cây, nghe nàng nói vậy thân hình hắn cũng không động chút nào, chỉ chậm rãi nói: "Ngũ tặc tại tâm, thi hành vu thiên. Vũ trụ tại hồ thủ, vạn vóa sinh hồ thân.”

“?” Vân Vãn mờ mịt chớp mắt một cái, “A?”

Tạ Thính Vân nhắm mắt: “Tự mình lĩnh ngộ đi.”

...Tự mình lĩnh ngộ?

Vân Vãn mở to hai mắt, lòng tràn đầy nghi hoặc.

Những lời này hình như nàng đã từng nhìn thấy trong một cuốn sách của huấn luyện viên ở kiếp trước, đại ý là nói thiên đạo vạn vật tương sinh tương khắc, chỉ cần đem sức mạnh trời đất cùng quy luật biến hóa của vạn vật kết hợp là có thể thi hành quy luật của thiên đạo. Dù thế gian có biến hóa hơn nữa thì quy luật này cũng là bất biến.

Ý đại lão là... muốn nàng trước tiên hiểu rõ thân thể mình, tiếp theo đó nhìn xem ngũ hành biến hóa, cuối cùng dùng cơ thể cùng đạo pháp kết hợp, vậy là tự nhiên có thể thực hiện được ngự hỏa thuật dễ như ăn cháo?

Nghe thật là đẹp!

Đẹp quá đi chứ!!

Vân Vãn ngồi xếp bằng, dồn khí vào đan điền.

Nàng phớt lờ mọi âm thanh xung quanh, dùng ý thức cố gắng dẫn linh khí vào trong cơ thể. Quả thật linh khí giống như làn gió, nhẹ nhàng luân chuyển khắp thân thể nàng, đi qua lần lượt tứ chi rồi đến lục phủ ngũ tạng.

Vũ trụ tại hồ thủ, vạn vóa sinh hồ thân.

Vân Vãn thử nghiệm tuân theo quy luật biến hóa này, sau một thời gian ngắn đã có thể tự do điều khiển linh khí di động khắp cơ thể.

Nàng dè dặt thăm dò, dẫn linh lực hướng về đầu ngón tay rồi thử phóng ra ngoài.

Nàng mở bừng mắt, nhìn thấy một tia lửa nhỏ từ đầu ngón tay mình phóng ra, trong nháy mắt đã đốt cháy mấy nhánh củi khô đang xếp chồng lên nhau ở trước mặt.

Nhìn đốm lửa đang nhảy nhót trong màn đêm, Vân Vãn thấy vô cùng kinh ngạc rồi sau đó cảm thấy mừng rỡ đến phát điên.

Thành công rồi!

Nàng đã thành công học được ngự hỏa thuật!

Người ta vẫn nói không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền, nàng biết mà, cỗ thân thể này chắc chắn không phải củi mục!

Vân Vãn đặc biệt phấn khích, suýt nữa thì nhịn không được quay lại quỳ xuống dập đầu với Tạ Thính Vân, chỉ muốn bái sư ngay tại chỗ.

“Không hổ là Tạ huynh, đa tạ đã chỉ giáo!” Sau khi trấn tĩnh lại, Vân Vãn ôm quyền trước ngực thi một cái lễ giang hồ để cảm tạ hắn.

Tạ Thính Vân có chút ngơ ngẩn nhìn chăm chú đống lửa đang cháy, ánh mắt hình như có vẻ ngoài ý muốn nhưng rất nhanh hắn lần nữa nhắm mắt lại: “Không cần khách khí.”

Nam nhân này luôn có một vẻ xa rời thế tục phàm trần khiến Vân Vãn không khỏi thầm cảm thán, cũng hơi thấy tự ti.

Tuy nàng không biết lai lịch của hắn, nhưng từ phong cách hành xử bình tĩnh thong dong của hẳn, nàng có thể nhìn ra được đây chắc chắn là một đại lão.

Ông trời quả thật đối đãi với nàng không tệ, mặc dù không cho nàng một thân thể có tốt chất tốt, nhưng lại cho nàng gặp được một bảo tiêu tốt.

Nàng rất tin tưởng chỉ cần có Tạ Thính Vân bên cạnh, nàng chắc chắn có thể bình an đi đến Côn Luân Tông, nói không chừng dọc đường đi còn có thể học được nhiều điều hơn từ hắn.

Vân Vãn vốn muốn bảo Tạ Thính Vân đi chung quanh tìm chút gì đó để bỏ vào bụng, nhưng nghĩ đến người ta đã dạy học miễn phí cho mình, giờ lại bắt hắn đi làm thêm việc vặt thì có vẻ không tốt lắm.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, thể lực nàng đã được khôi phục vài phần. Suy nghĩ một chút, Vân Vãn chủ động đi về hướng trong rừng.

“Ngươi đi đâu thế?”

“Ta muốn đi tìm chút đồ ăn, Tạ huynh cứ ở đây chờ ta, ta đi chút sẽ về ngay.” 

Sợ Tạ Thính Vân muốn giúp đỡ, Vân Vãn vội vàng thêm một câu: “Chút chuyện nhỏ này ta vẫn có thể làm được, Tạ huynh không cần lo.”

Tạ Thính Vân nuốt nuốt nước bọt, không nói gì chỉ yên lặng nhìn bóng lưng của nàng biến mất ở trong rừng.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc