Trong Vòng Mười Thước, Tại Chỗ Phi Thăng

Chương 6: Gian thương

Trước Sau

break

Vân Vãn nhanh nhẹn thanh toán ba linh thạch làm tiền đặt cọc. Tuyệt Thế Hảo Kiếm cũng không khách khí, một ngụm nuốt sạch ba linh thạch. 

Vân Vãn chưa từng thấy cảnh này bao giờ, nàng ngơ ngẩn đứng tại chỗ trợn mắt nhìn. Nhưng chưa đợi nàng định thần xong, Tuyệt Thế Hảo Kiếm đã về lại trong vỏ rồi bay đến bên chân Vân Vãn, sau đó đứng yên không động đậy nữa. 

"Đây là?" Nàng nhìn về phía Tạ Thính Vân. 

"Bảo ngươi đi lên đó." 

Đi lên? Đi lên kiểu gì? 

Vân Vãn vô cùng bối rối, bây giờ phải ngồi nghiêng một bên hay là cưỡi lên, hay là đứng lên trên? 

Đứng thì khả năng không được ổn lắm, ngồi nghiêng một bên lại hơi dễ ngã, hơn nữa còn tốn chỗ. Nghĩ ngợi một hồi, Vân Vãn quyết định nhấc vạt váy trước, tách hai chân ra rồi ngồi cưỡi lên thân kiếm. 

Hơi vướng háng một chút, nhưng thôi vẫn chấp nhận được.

Nàng điều chỉnh tư thế lại cho ổn định, sau đó vỗ vỗ vì trí trống trước mặt, nhìn Tạ Thính Vân thân thiện mời: "Ngươi cũng lên đi." 

Tạ Thính Vân: "..." 

Tuyệt Thế Hảo Kiếm: "..." 

Nó làm kiếm năm nay cũng đã hơn vạn tuổi rồi nhưng chưa bao giờ gặp trường hợp nào như thế này! 

Tạ Thính Vân thở dài một chút, xách lấy sau cổ áo Vân Vãn kéo nàng xuống kiếm. 
Sao đó, hẳn thản nhiên nhảy lên thân kiếm, đứng vững rồi phất tay áo một cái chìa ra cho nàng: "Bắt lấy." 

Vân Vãn thẹn thùng nắm lấy tay soái ca. 

Tay của hắn hơi lạnh, trong phút chốc khi năm lấy Vân Vãn còn cảm nhận được một luồng khí tức theo lòng bàn tay tràn vào thân thể của mình, khiến nàng cảm thấy dễ chịu không sao tatả được. 

Tạ Thính Vân nhíu mày: "Bất lấy tay áo." 

Vân Vãn hơi khựng lại, vội vàng chuyển sang túm lấy ống tay áo của hắn. 

Tạ Thính Vân hơi dùng sức kéo một chút mang Vân Vãn đứng lên thân kiếm, nhưng còn chưa đợi nàng đứng vững thì trường kiếm đã thắng tắp lao đi. Nếu không phải đời trước Vân Vãn là môt tay đấm quyền anh, sức chịu đựng và khả năng đối mặt với áp lực khá tốt thì chắc hẳn hiện tại nàng đã sớm bị dọa tới ngất xỉu. 

Cả nửa ngày sau nàng mới dám hé mắt. 

Ồ, cảnh sắc này quả thật đẹp động lòng người. 

Bầu trời bên trên là một màu xanh vô tận, xa xa còn có thể thấy bóng trăng ánh sao mờ ảo, bên dưới cũng thấp thoáng hình dáng sơn mạch thổ tức trải rộng bạt ngàn. 

"Đây là nơi nào thế?" 

Tạ Thính Vân nghe vậy thì cụp mắt nhìn nàng vẻ dò xét: "Ngươi nói ngươi ngoài ý muốn lưu lạc đến đây, vậy mà ngay cả nơi đây trông ra sao ngưoi cũng chưa từng thấy?" 

Ánh mắt Vân Vãn hơi trốn tránh: "... Ta là bị người ta trói đến đây." 

Tu chân giới có nhiều tông môn chính phái thì cũng có đầy rẫy kẻ ác tiểu nhân, cũng có rất nhiều kẻ tự xưng là tu sĩ chính phái nhưng trong bụng toàn mưu lợi chuyện không đứng đắn, chuyên dùng người khác làm lô đỉnh để hút tu vi mà không phải vất vả tu luyện. Cho nên nàng nói vậy cũng không có gì quá kì lạ. 

Tạ Thính Vân không hỏi nhiều, chỉ nói: "Đây là Câu Ngô Sơn." 

Vân Vãn chưa từng nghe địa danh này, nàng hơi sửng sốt một chút: "Con yêu thú vừa rồi là gì?" 

"Nó là Bào Hào, chuyên ăn thịt người." Tạ Thính Vân cười giễu cợt: "Không khéo chính là nó đã trói ngươi tới đây đấy." 

Câu Ngô Sơn nằm ở sâu trong khu vực núi phía bắc. Nơi đây là một nhánh long mạch rất quan trọng, linh khí cực kì cường thịnh nhưng cũng nuôi dưỡng ra càng nhiều yêu thú đáng sợ. 
Mà Bào Hào chính là chủ nhân nơi này, nếu không phải tu sĩ Kim Đan trở lên căn bản không ai dám đặt chân tới đây. 

Tạ Thính Vân biết rõ nàng đang nói láo nhưng cũng không định vạch trần, dù sao hắn cũng không có sở thích tò mò bí mật của người khác. 

Lúc này, khi vừa ra khỏi Câu Ngô Sơn, Tuyệt Thế Hảo Kiếm liền không thương tình ném hai người xuống, giống như đã đợi từ lâu chỉ chờ đến khoảnh khắc này để ném người đi. 

Tạ Thính Vân có vẻ đã rất quen với việc bị đối xử kiểu này, hắn bình thản tiếp đất vô cùng thuần thục. 

Còn Vân Vãn thì không được thuận lợi như thế. Nàng bị quăng cho lảo đảo mấy bước, mất một hồi mới đứng vững lại được. 

Vân Vãn vuốt vuốt cái eo hơi vẹo của mình, thắc mắc hỏi: "Chúng ta không thể bay một mạch đến Côn Luân Tông sao?" 

Tạ Thính Vân lúc này đã cất kỹ kiếm, nhìn nàng nói: "Vậy thì phải là giá khác." 

Trên đầu Vân Vãn chậm rãi bốc lên ba dấu hỏi: "Không phải lúc nãy đã thỏa thuận xong là mười linh thạch rồi à?" 

"Ta với nó chia ba-bảy, nó ba ta bảy. Ba linh thạch ngươi cho nó khi nãy chính là để bay một đoạn vừa rồi, còn bảy linh thạch nữa là để ta phụ trách hộ tống ngươi đoạn đường tiếp theo tới núi Côn Luân. Nếu như ngươi muốn nó trực tiếp bay thẳng tới đó thì cần thêm linh thạch." 

Vân Vãn ngơ ngác hỏi: "Thêm bao nhiêu?" 

Tạ Thính Vân mặt không cảm xúc, xòe một ngón tay ra hiệu cho nàng: "Một ngàn linh thạch thượng phẩm." 

Vân Vãn: "..." 

Gian thương! 

Sao hai ngươi không đi ăn cướp luôn đi!!! 

Vân Vãn nghiến răng, không thể nhịn được mà giơ một ngón tay giữa lên với người đối diện. 

Tạ Thính Vân chưa từng thấy động tác thế này, hắn hiếu kì hỏi: "Đây là ý gì?" 

"Ý là đang cảm ơn ngươi." 

Tạ Thính Vân nghĩ nghĩ một chút, sau đó cũng học theo động tác của Vân Vãn cũng giơ lại một ngón tay giữa cho nàng: "Ngươi khách khí rồi." 

Vân Vãn chợt nghẹn họng, tức tối mà không biết làm gì, nàng chỉ có thể sượng trân nhìn hắn, bộ dáng kìm nén đến mặt đỏ tía tai. 

"Vậy có bay không? Nếu có ta sẽ thử thương lượng lại với nó..." 

"Không cần." Vân Vãn phất ống tay áo một cái, quay đầu đi thẳng: "Đi bộ cũng rất tốt, có thể rèn luyện thân thể." 

Tạ Thính Vân nghe vậy thì thở dài, dường như có hơi tiếc nuối. Hắn cất kỹ trường kiếm, chậm rãi đi theo sau Vân Vãn.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc