Trong Vòng Mười Thước, Tại Chỗ Phi Thăng

Chương 10: Ngươi đối với nó thật tốt

Trước Sau

break

Lời này vừa nói ra, không chỉ Tần Chỉ Yên sửng sốt mà Vân Vãn cũng thấy cực kì bối rối. 

Tạ Thính Vân không nhanh không chậm đi đến bên cạnh Vân Vãn, cười như không cười nhìn nàng nói: “Đúng không?” 

Vân Vãn không khỏi cúi đầu, hai tai đỏ bừng. 

Tạ Thính Vân dáng dấp thực sự là tuyệt sắc, khí thế cũng áp bách, khiến cho người ta liếc qua đã phải chú ý tới chắc chắn cũng không chỉ là tướng mạo của hắn. 

Sau vài giây kinh ngạc ngắn ngủi, Tần Chỉ Yên lấy lại tinh thần, nổi giận đùng đùng nói: “Ta không cần biết ngươi là gì của nàng, nữ nhân xấu xí này dám to gan mạo phạm sư huynh ta, vậy thì nàng phải trả giá đắt!” 

“Thật thế sao? Ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi làm thế nào khiến cho hai người bọn ta phải trả giá đắt.” 

Chưa cần Tạ Thính Vân phải hành động, khí thế của hắn trước tiên đã đè ép tới. Sở Lâm ở bên cạnh giơ cánh tay lên che chở cho Tần Chỉ Yên. Bắt gặp ánh mắt hoang mang của nàng ta, Sở Lâm chỉ hơi gật đầu: “Chỉ là một chút hiểu lầm, mong các hạ rộng lòng tha thứ.” 

“Sư huynh...” 

Tần Chỉ Yên dậm chân một cái dường như không cam lòng, nhưng đã Sở Lâm lạnh giọng cắt ngang: “A Yên, đừng thất lễ.” 

Tần Chỉ Yên từ trước đến nay vẫn luôn nghe lời Sở Lâm, thấy vậy thì phẫn hận trừng trừng nhìn hai người một lát rồi cũng xoay người tự động rời đi. 

Cho tận đến khi tới cửa thành Tần Chỉ Yên vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, nàng ta nhịn không được phàn nàn: “Sư huynh, tại sao huynh lại ngăn cản muội? Hai người kia chỉ có tu vi thấp kém, tội gì phải nén giận như vậy?” 

Tu sĩ có tu vi hơi cao một chút có thể thông qua mắt thường nhìn thấy linh lực của người khác. 

Nữ nhân kia cùng lắm cũng chỉ là một kẻ Luyện khí, nam tử kia thì còn không bằng nữ tử, trên thân hắn không hề có một chút linh lực nào. Hai người đó còn không bằng tu sĩ bình thường, có gì phải sợ. 

“Đừng quên chúng ta tới đây làm gì.” 

Tần Chỉ Yên nghe vậy thì im lặng không nói. 

“Ở bên ngoài hành sự, cẩn trọng mới là tốt nhất.” Sở Lâm nhớ tới thanh kiếm bạc đeo ở bên hông Tạ Thính Vân, mắt hắn hơi tối sầm lại. 

Thượng cổ binh khí có "bốn kiếm, năm cung, mười hai tiễn". 

Trong số bốn kiếm có một thanh kiếm rất đặc biệt, theo như kiếm phổ miêu tả:  

"Từ thuở hỗn độn sơ khai, vạn vật tà khí tụ hóa thành kiếm, lấy linh lực làm thức ăn, lấy huyết nhục làm thân thể. 
Trảm hồng trần, phá thương khung. 
Đây chính là một thanh tà kiếm, rất khó thuần phục." 

Mà thanh tà kiếm này trước đây đã mất tích vạn năm, đến khi hiện thế trở lại thì lại nhận chủ nhân. 

Người kia danh hào gọi là Tuế Uyên, không ai biết chân dung lai lịch của hắn thế nào. 

Lúc mười sáu tuổi, hắn một mình xông vào nơi mà chỉ cần nghe danh đã khiến người ta sợ mất mật - Vạn Quật Lăng. Sau khi trở ra hắn liền trở thành kẻ mà người người đều phải ngưỡng vọng gọi một tiếng "Tuế Uyên quân". 

Sở Lâm cũng chưa từng gặp qua Tuế Uyên. Dù sao một trăm năm trước hắn đã vô cớ mất tích, thế nhưng thanh kiếm bên hông người nam tử lúc nãy thì lại rất giống tà kiếm trong kiếm phổ mô tả. 

Nhưng chuyện không có chút căn cứ nào hắn cũng không dám vội vàng phán đoán, dù sao cũng có rất nhiều gian thương chuyên gia mô phỏng cổ kiếm, dùng để lừa gạt những tu sĩ gà mờ tu vi thấp, nói không chừng thanh kiếm kia chính là một trong những đồ giả như vậy. 

** 

Sau khi Sở Lâm cùng Tần Chỉ Yên rời đi, Vân Vãn một mạch đi theo Tạ Thính Vân trở về đến chỗ nghỉ chân. 

Nàng cũng không dám thở mạnh, e dè nhìn Tạ Thính Vân rồi lặng lẽ móc từ túi trữ vật ra một quả đã hái được đưa cho hắn: “Huynh ăn không?” 

Khóe miệng Tạ Thính Vân hơi cong lên, nhưng rất nhanh đã thu hồi lại. 

Không khí giữa hai người đột nhiên trở nên lúng túng, Vân Vãn dí dí ngón chân xuống đất, hai tay ôm lấy quả dùng sức cật lực gặm. 

Không may là bên trong lại có sâu khiến nàng giật mình hoảng sợ, trực tiếp ném quả trong tay về phía trước, vừa vặn nện trúng ngay trán Tạ Thính Vân. 

“......” 

Diễn biến này nàng thực sự không ngờ tới. 

“Ngại quá.” Vân Vãn rối rít xin lỗi. 

Tạ Thính Vân hai tay ôm kiếm, dựa lưng vào thân cây nhắm mắt dưỡng thần. 

Thấy củi sắp cháy hết, Vân Vãn vừa cho thêm củi vừa lén lút quan sát sắc mặt Tạ Thính Vân. 

Nàng do dự nửa ngày rồi mới lúng túng mở miệng: “Cái kia...” 

“Ừm?” 

“Cám ơn ngươi đã ra tay giải vây.” 

Tạ Thính Vân bỗng nhiên nói: “Ba linh thạch thượng phẩm." 

Vân Vãn chợt khựng lại. 

“Hả?” 

Tạ Thính Vân: “Những việc ngoại trừ hộ tống đều cần thêm tiền.” 

Mẹ nó. 

Không hổ là ngươi, đúng là một tài xế Grab vô tình! 

Vân Vãn trong nháy mắt thu hồi tất cả cảm động, nàng quay lưng lấy ra túi trữ vật tìm kiếm một lúc, linh thạch thượng phẩm chỉ còn lại mười viên, linh thạch trung phẩm cũng không đủ hai mươi viên. 

Nàng lộ vẻ mặt khó xử, nói: “Hai viên được không?” 

Tạ Thính Vân trầm ngâm chốc lát: “Có thể.” 

Vân Vãn không tình nguyện đưa ra hai viên linh thạch xinh đẹp, Tạ Thính Vân chỉ giơ một ngón tay: “Cho nó.” 

Vân Vãn thấy hơi cay cay: “...Ngươi đối với nó thật tốt.” 

Tạ Thính Vân: “Ta cũng không tình nguyện.” 

Vân Vãn không hiểu rõ ý trong lời nói của hắn, nhưng mà đại lão lợi hại như vậy, kiếm của hắn chắc chắn cũng không tầm thường. 

Hai viên linh thạch rất nhanh bị Tuyệt Thế Hảo Kiếm nuốt sạch sẽ, Vân Vãn nhìn chăm chú một hồi mà chỉ thấy ruột đau như cắt. 

Sắc trời không còn sớm, vất vả cả một ngày nàng đã mệt mỏi rã rời. 

Vân Vãn từ túi trữ vật lấy ra hai cái quần áo, một cái dùng để gối, một cái dùng để trải ra đất: “Tạ huynh, ta nghỉ ngơi trước đây.” 

“Ừ.” 

Sau khi nghe tiếng đáp lại, nàng chậm rãi nhắm mắt.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc