Trong Vòng Mười Thước, Tại Chỗ Phi Thăng

Chương 11: Hết phòng

Trước Sau

break

Một đêm này Vân Vãn ngủ không được ngon lắm, nàng mơ thấy rất nhiều thứ, có hình ảnh phấn khích trên sân đấu quyền anh, cũng có cảnh tượng mặc áo cưới bị người ta nhục nhã, những hình ảnh này cứ đan xen vào nhau khiến cho cho Vân Vãn không tài nào phân rõ được đâu là thực đâu là mơ.

Một đạo ánh sáng chói mắt bừng lên khiến nàng giật mình tỉnh lại từ trong mộng.

Vân Vãn đưa tay lên che đi dương quang, mắt hơi nhíu lại.

Đống lửa bên cạnh đã tàn, nàng đảo mắt một vòng không trông thấy bóng dáng Tạ Thính Vân, Vân Vãn lập tức cảm thấy hốt hoảng.

Nhưng còn chưa hốt hoảng được ba giây thì đã thấy Tạ Thính Vân đang thoải mái nhàn nhã từ trong rừng đi ra.

“Ngươi đi đâu thế?”

“Rửa mặt.”

Vân Vãn nhẹ nhàng thở ra, nàng còn tưởng rằng Tạ Thính Vân vì cú nện trúng trán ngày hôm qua nên đã bỏ đi rồi.

Giống như là nghe thấy tiếng lòng của nàng, Tạ Thính Vân nói: “Yên tâm, trước khi ngươi thanh toán hết cho ta, ta sẽ không bỏ đi đâu.”

Vân Vãn: “...”

Hai người thu thập đồ đạc rồi tiếp tục lên đường.

Sau khi ra khỏi vùng rừng rậm này, chung quanh trở nên an toàn hơn rất nhiều. Tới gần buổi trưa bọn hắn đã đặt chân đến Từ Khê Thành.

Từ Khê Thành nằm ở dưới chân núi Kinh Sơn, thuộc sự quản lý của Vô Cực Tông, trong thành có rất nhiều tu sĩ, cộng thêm thành chủ cũng rất có uy vọng, cho nên ngàn năm qua nơi đây vẫn luôn là một vùng bình yên phát đạt.

Khi vừa vào thành, một cảnh tượng vui vẻ phồn hoa đã bày ra trước mắt bọn họ.

Hai bên toàn là tiếng rao hàng, gánh biểu diễn xiếc, quầy bán hàng rong bày đầy châu báu đồ trang sức, khắp chốn nơi nơi đều là tiếng người cười nói tràn đầy hơi thở cuộc sống, cực kỳ náo nhiệt.

Bởi vì Kinh Sơn ở ngay trung tâm Ngũ Nhạc, là giao thương của bốn phương tám hướng đông tây nam bắc, nên cho dù muốn đi đâu cũng đều sẽ phải đi qua Từ Khê Thành, dân chúng trong thành đã sớm quen với sự xuất hiện thường xuyên của nhiều người lạ ra ra vào vào trong thành, cho nên khi hai người bọn họ xuất hiện ở đây cũng không bị người ta nhìn với vẻ lạ lẫm gì.

Đi vào trong thành, Vân Vãn liếc thấy không ít bách tính đang vây quanh trước một cột thông báo chỉ chỉ trỏ trỏ, ngoài phàm nhân ra còn có cả nhiều tu sĩ mặc môn phái phục, xem tình hình này hiển nhiên là đã có chuyện lớn xảy ra.

Người ta vẫn nói "sự tò mò hại chết mèo", không xem thì thôi chứ xem một cái nàng liền giật mình thon thót.

Trên bảng thông báo kia... chính là chân dung của Vân Vãn.

Chân dung ở cổ đại so với ảnh chụp hiện đại thì đúng là trừu tượng hơn nhiều, tuy nhiên xem qua đường nét khuôn mặt kia, người nào tinh mắt đều có thể nhận ra.

Bên tai nàng truyền đến tiếng người qua đường xì xào bán tán...

“Nghe nói người nghĩa nữ của tông chủ tông môn này đả thương đồng môn, sau đó đào tẩu trong đêm, cũng không biết là thật hay giả.”

“Tông chủ này rất thiện tâm, đáng tiếc lại thu nhận phải một nghĩa nữ bạch nhãn lang.”

“Phía trên còn viết chỉ cho phép bắt sống, xem chừng là vẫn muốn để xử trí nội bộ.”

“Nhưng mà vị nghĩa nữ này cũng thật là tuyệt sắc...”

Nghe mấy lời nói của đám người đang châu đầu ghé tai đằng trước, Vân Vãn liền thấy kinh hồn bạt vía.

Nàng vốn cho rằng nguyên chủ ở Vô Cực Tông trải qua những ngày tháng kia đã đủ khổ rồi, phụ thân ruột đã không yêu không thương nàng, vậy mà bây giờ còn dám nói ra bên ngoài nàng là con gái nuôi?!

Tốt, rất tốt!

May mắn là nguyên chủ thật sự đã rời khỏi thân thể này, chứ không để nàng ấy nhìn thấy nhưng thứ trên thông báo kia chắc chắn sẽ chết vì tức.

Vân Vãn ngắm nghía bức họa một hồi lâu.

Nàng tin Vô Cực Tông chẳng mấy chốc sẽ phái người tới, Từ Khê Thành này cũng không thể ở lâu được.

“Tạ huynh, chúng ta đi mua ít đồ rồi buổi chiều đi tiếp, ngươi thấy thế nào?”

Tạ Thính Vân lắc đầu: “Hôm nay là ngày mười lăm, quỷ môn mở rộng, không khuyến khích xuất hành.”

Khi nghe thấy chữ "quỷ", Vân Vãn bỗng nhiên toàn thân run rẩy: “Vậy thì chúng ta ở lại một đêm rồi hãy đi!”

Dứt lời nàng liền đi xung quanh tìm chỗ nghỉ chân.

Nàng dù có tiếc tiền thì cũng không dám ở chỗ nào quá vắng vẻ, nên đã cố ý chọn một khách điếm tương đối đông khách rồi đi vào.

“Khách quan, ngài muốn nghỉ chân uống trà hay là ở trọ?”

“Cho chúng ta hai gian phòng, sau đó đem lên vài món thức ăn đi.”

Tiểu nhị khách điếm xoa xoa tay, thần sắc hơi khó xử: “Ngại quá thưa khách quan, giờ các phòng đều đã có người đặt, bây giờ cũng chỉ còn lại một gian phòng thôi.”

Vân Vãn trầm mặc một hồi, sau đó nói: “Ta thấy khách trong tiệm ngươi cũng không nhiều lắm, cả mấy chục gian phòng thế kia không thể nào là thêm một gian cho ta cũng không được chứ?”

Tiểu nhị khách điếm nói: “Cô nương có chỗ không biết, hàng năm rằm tháng bảy là thời gian vạn quỷ dạ hành. Vì phòng ngừa ác quỷ đả thương dân chúng nên năm nào các đại tông môn cũng sẽ phái đệ tử đến đây trấn thủ. Trên lầu mấy gian phòng trống đều là đặt sẵn cho các đệ tử này, không thể cho ngài thuê được. Khách quan nếu vẫn muốn tìm hai gian phòng có lẽ phải đi nơi khác hỏi một chút, nói không chừng nơi khác sẽ còn có đấy.”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc