Túy Hoa lâu là tửu lâu lớn nhất Từ Khê Thành, nếu như ở đây đã không còn phòng thì chắc chắn chỗ khác cũng không có.
Vân Vãn đành quyết định thuê gian phòng kia.
Sau khi trả tiền, nàng nhanh chóng quay trở về bàn ngồi.
Tạ Thính Vân hoàn toàn không biết gì về những thứ này, hắn đang ngồi nhàn nhã, tay nâng chén trà tinh tế từ tốn bình phẩm. Bàn tay của hắn thon dài ngọc nhuận, lớp men trên chén sứ khiến các khớp xương ngón tay càng trở nên nổi bật rõ ràng.
Nhìn thấy sắc mặt Vân Vãn có chút nặng nề, hắn liền đoán ra việc có lẽ không được suôn sẻ: “Không đủ phòng à?”
“Bọn họ nói là đều bị đặt trước hết rồi.”
Lúc này tiểu nhị khách điếm đang đem đồ ăn lên.
Vân Vãn cầm đũa, cẩn thận từng li từng tí quan sát sắc mặt của Tạ Thính Vân. Nhìn thấy hắn không có biểu cảm gì khác thường nàng mới chậm rãi nói: “Chúng ta chịu khó một đêm nhé?”
Sợ Tạ Thính Vân lo lắng, Vân Vãn nói thêm: “Ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ không làm gì ngươi.”
Tạ Thính Vân liếc mắt nhìn nàng, vẻ mặt không rõ có ý gì: “Làm gì cơ?”
Vân Vãn nghẹn họng, nàng đưa tay cầm lấy chén trà rồi đổ thẳng vào miệng.
Khi họ đang ăn cơm thì có vài người đi tới, tất cả đều mặc đồng phục đệ tử Vô Cực Tông, người đi đầu dáng dấp cũng coi như dễ nhìn, chỉ là khí chất trông có chút lưu manh.
Vân Vãn cảm thấy người này nhìn có hơi quen mắt, nàng trầm ngâm suy nghĩ rất lâu, sau đó nhịn không được mà chậc lưỡi một cái.
Đối phương nghe được động tĩnh thì quay sang nhìn nàng với ánh mắt chán ghét.
Vân Vãn vội vàng quay mặt đi, cả người như đang ngồi trên đống lửa.
Sở Thiên Thành.
Hắn ta vậy mà chưa trở về Vô Cực Tông!!
“Xem tình hình này có khả năng sẽ không bắt được Vân Vãn, chúng ta chỉ có thể bắt mấy con quỷ kia trước mang về báo cáo với tôn thượng vậy.”
Ba người vừa nói vừa lên lầu, thân ảnh rất nhanh biến mất ở chỗ rẽ.
Vân Vãn thấy vậy thì cũng mất hứng ăn cơm, liền gọi tiểu nhị Vẫn Vãn đi tìm chưởng quầy dặn dò chuẩn bị nước nóng, nàng định sẽ trở về phòng tắm rửa rồi ngủ một giấc, chờ trời vừa sáng là bọn họ lập tức đi tiếp.
Gian phòng của họ cũng khá rộng rãi, có điều giường hơi nhỏ, ngủ một người thì vừa vặn, nhưng hai người thì lại có vẻ hơi chen chúc.
Vân Vãn thấy Tạ Thính Vân không có ý kiến gì, nàng liền chủ động nói: “Tạ huynh ngủ giường đi, ta sẽ ngủ đất.”
Sợ hắn ngượng ngùng, nàng lại nói thêm: “Tạ huynh không cần khách khí với ta.”
“Được.”
“...”
Thật đúng là không hề khách khí.
Tiểu nhị rất nhanh đã cho người mang theo nước và thùng tắm đi vào, Tạ Thính Vân cũng rất biết ý không tiếp tục ở trong phòng mà ra ngoài tránh mặt.
Vân Vãn chốt chặt cửa, đến khi xác định không ai có thể vào được, lúc này nàng mới yên tâm cởi quần áo bước vào thùng tắm.
**
Có lẽ vì hôm nay là rằm tháng bảy, mới giờ Dậu trên đường đã không còn một bóng người. Ngay khi mặt trời vừa lặn, cả tòa thành hoàn toàn chìm vào tĩnh mịch.
Vân Vãn đã bảo chủ quán mang tới một tấm gỗ nhỏ kê xuống đất cạnh chân giường cho nàng làm chỗ ngủ, rồi rất nhanh sau đó nàng đã ngủ thiếp đi.
Nhưng nàng ngủ cũng không sâu.
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, Vẫn Vãn nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng bước chân khe khẽ, nàng theo phản xạ có điều kiện của một võ sĩ quyền anh rất nhanh chóng đã phát giác ra động tĩnh, kín đáo tỉnh dậy.
Chờ tiếng bước chân tới gần, Vân Vãn phản xạ cực nhanh, đưa tay ra túm chặt lấy hai chân đối phương rồi quật mạnh xuống, sau đó dùng chăn trùm kín đầu người kia lại, cả người nàng đè chặt lên đầu đối phương mà đập bang bang hai quyền.
“Thật to gan? Lại dám đến trộm đồ của ta?!”
Mẹ nó, nàng nghèo đến mức nào còn không biết hả! Lại còn dám nửa đêm mò đến ăn trộm đồ của nàng!
Nghe thấy động tĩnh, Tạ Thính Vân vén màn lên.
Ánh mắt hắn rất tỉnh táo, chỉ yên lặng nhìn Vân Vãn đang liên tục đánh người trên đất. Thấy nàng đánh một hồi vẫn chưa dừng lại, cuối cùng hắn cũng mở miệng hỏi: "Ngươi chắc đây là trộm chứ?”
Động tác tay của Vân Vãn đột ngột cứng đờ, nàng như bừng tỉnh hiểu ra vấn đề.
Coi như trộm cắp có to gan đến mấy đi nữa thì chắc cũng sẽ không... nhắm ngay đêm rằm tháng bảy mà đi ăn trộm chứ???
Cho nên... khả năng...
Nghĩ tới đây, Vân Vãn vội vàng vén chăn ra, nơm nớp lo sợ nhìn vào.
“Nữ nhân” bị nàng đè dưới đất tóc tai bù xù, ngũ quan vặn vẹo, tròng mắt bị nàng đánh tới nỗi rơi cả ra, đang lăn lông lốc trên mặt đất, nhưng đôi mắt vẫn như cũ nhìn chằm chặp nàng.
Nếu như nàng đoán không lầm, đây chắc hẳn là... quỷ?
Nữ quỷ lạnh lẽo nở nụ cười, khiến cho Vân Vãn lông tơ dựng ngược.
Nàng há miệng run run, chạy ra nhặt về tròng mắt rơi trên đất đưa cho nó, giọng nói có chút rời rạc: “Thật, thật là ngại quá. Ta không cẩn thận làm rớt tròng mắt của ngươi. Nhưng đừng lo lắng, để ta gắn trở lại cho ngươi.”
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Vân Vãn giờ đã khóc không thành tiếng...
Nàng thực sự to gan quá mà, nhắm mắt nhắm mũi thế nào mà lại đè cả quỷ ra đánh rồi!
Bởi vì quá vội vàng, Vân Vãn không cẩn thận đem con mắt của nữ quỷ ấn sai vị trí.
Từ cặp mắt quỷ kì quái mới nãy chăm chú nhìn chằm chằm, giờ đã biến thành một đôi mắt gà chọi gắt gao nhìn trừng trừng.
“Ngại, ngại quá...”
Vân Vãn tê cả da đầu, nàng đành móc con mắt ra rồi một lần nữa ấn trở lại. Lần này càng tệ hơn, bởi vì dùng sức quá mạnh, tròng mắt trực tiếp nổ bụp trong tay nàng.
Nàng cứng đờ nhìn nữ quỷ một hồi lâu, rồi lại nhìn tròng mắt đã nát như tương trên tay mình...
“...” Chết mẹ rồi!