“Còn gắn nữa không?” Gương mặt nữ quỷ lộ ra biểu cảm cười như không cười. Vân Vãn nuốt nước bọt đánh ực một cái, ánh mắt nhìn sang cầu cứu Tạ Thính Vân.
Hắn mặt không biểu tình, vững như lão cẩu.
Thấy Tạ Thính Vân im lặng nửa ngày, đại não của Vân Vãn lại bắt đầu suy diễn:
Đại lão tuy là mặt lạnh nhưng tâm thiện, hai lần trước hắn luôn xuất hiện kịp thời cứu nguy cho nàng, lần này chắc chắn cũng không phải cố tình thấy chết không cứu.
Nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, Vân Vãn bừng tỉnh chợt hiểu, có thể... Tạ Thính Vân đây là đang muốn nàng phải học cách tự mình đối phó với nguy hiểm.
Dù sao đây cũng là tu chân giới, bất cứ nơi đâu cũng đều có thể gặp nguy hiểm, đại lão nhất định là không muốn để cho nàng trở thành đóa hoa chỉ biết dựa dẫm vào người khác. Phải có năng lực tự mình giải quyết vấn đề thì mới có thể chân chính trở nên mạnh mẽ.
Quả là thâm sâu.
Vân Vãn cố nén xúc động, hướng Tạ Thính Vân giơ tay lên: “Tạ huynh không cần nhiều lời, ta hiểu.”
Khuôn mặt vẫn không đổi sắc của Tạ Thính Vân bỗng nhiễn nứt ra một chút hoang mang.
Sau khi quẳng xuống lời này, Vân Vãn dùng sức kéo nữ quỷ đang ngồi dưới đất dậy, nàng cố nén sợ hãi, mở miệng cam kết với nữ quỷ: “Ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ giúp ngươi sửa lại mặt mũi.”
Nữ quỷ ngẩn người: “Ai mượn ngươi sửa...?”
Lời còn chưa dứt, Vân Vãn đã cưỡng ép kéo nàng ta tới trước bàn trang điểm, kéo ra ghế gỗ đẩy người ngồi lên.
Khách điếm này cũng tương tự như khách sạn năm sao ở thời hiện đại, vật dụng trang điểm cái gì cũng có, ngay cả son phấn của nữ tử cũng đều chuẩn bị rất đầy đủ.
Vân Vãn lấy ra một viên lục sắc linh thạch từ trong túi trữ vật, ném cho Tuyệt Thế Hảo Kiếm, căn dặn cẩn thận: “Giúp ta gặm thành kích cỡ to bằng một tròng mắt.”
Tuyệt Thế Hảo Kiếm đời này chưa từng gặp qua một yêu cầu kì quái như vậy.
Kiếm linh thực sự vô cùng tò mò không biết Vân Vãn đang muốn làm gì. Thế là nó cố nhịn việc thèm ăn, chậm chạp cẩn thận hút lấy viên linh thạch trung phẩm.
Trong quá trình gặm cắn, nó đã phải đặc biệt cẩn thận để không lỡ miệng một ngụm ăn sạch, lại còn phải gặm sao cho đều đặn xung quanh, không lệch không vẹo gặm ra hình dáng bằng cỡ một tròng mắt.
Cuối cùng, viên linh thạch lồi lõm ban đầu đã biến thành kích cỡ và hình dạng giống như Vân Vãn yêu cầu.
Vân Vãn dùng bút lông thấm các loại mực, vẽ lên viên linh thạch một hình dáng con ngươi, sau đó lại lấy phấn trang điểm tô tô dặm dặm, trổ hết tài năng làm ra một cái "tròng mắt nhân tạo" sống động như thật.
Nàng lại nhìn qua so sánh một chút với hốc mắt của nữ quỷ. Rất tốt, kích cỡ vừa vặn.
Vân Vãn túm lấy gáy nữ quỷ, dùng sức đem "tròng mắt nhân tạo" ấn vào, sau đó dùng hai tay vặn lại ngũ quan đang xô lệch về đúng vị trí, để lộ ra khuôn mặt nguyên bản của nữ quỷ.
Ồ, nàng ta thật ra có một gương mặt rất xinh đẹp yêu mị, yêu trong yêu khí, mị trong diễm mị.
Nữ quỷ cẩn thận ngắm nhìn mình trong gương,tròng mắt mới kia khiến cho mỹ mạo của nàng tăng thêm vài phần phong tình vạn chủng.
Nữ quỷ im lặng không nói nhưng ánh mắt đã tỏ ra rất hài lòng.
Vân Vãn lại sợ nàng ta còn chưa vừa ý, xoa xoa tay hai bàn tay nhỏ, hỏi: “Muốn ta trang điểm cho ngươi không?”
Nữ quỷ lãnh ngạo gật đầu đồng ý.
Vân Vãn lập tức nhanh nhẹn trang điểm cho nàng.
Sau khi che đi lớp da "quỷ" kia, nàng ta trông không khác gì một tỷ tỷ nhà bên xinh đẹp.
Nữ quỷ thấy Vân Vãn không sợ mình, liền hiếu kỳ hỏi: “Ngươi là phàm nhân mà có lòng can đảm lớn nhỉ, ngươi không sợ ta thật à?"
“Sợ chứ.” Vân Vãn đặc biệt thành thật: “Nếu không sợ thì ta cũng sẽ không phục vụ ngươi thế này.”
Nữ quỷ nhất thời bật cười, liếc sang nhìnTạ Thính Vân: “Đó là phu quân của ngươi sao?”
Vân Vãn hơi run lên, lập tức phủ nhận: “Không phải.”
Nữ quỷ nhíu mày, chắc chắn nói: "Vậy thì đó hẳn là tiểu bạch kiểm của ngươi.”
“A, cái này...”
Nữ quỷ nói giọng lười biếng: “Vốn ta còn muốn hút khô tinh khí của hắn, nhưng ta đã nhìn ngươi hợp mắt như vậy nên sẽ tha cho hắn một mạng.”
Nghe thấy thế, Vân Vãn chỉ biết đem những lời định nói nuốt lại trở vào.
Nữ quỷ sau đó cứ như mở máy phát, liên tục nói linh tinh lải nhải không ngừng đủ thứ chuyện với Vân Vãn.
Vân Vãn thế mới biết nàng ta hóa ra là một con Diễm Quỷ, thừa dịp hôm nay quỷ môn mở rộng liền muốn đến nhân gian vui chơi một chút.
Nhìn thấy Tạ Thính Vân phong tư trác tuyệt, nàng ta ngay lập tức nhìn trúng, không nghĩ tới đang mon men hành sự thì lại bị Vân Vãn túm được đè ra đất đánh.
Mắt thấy nàng ta càng nói càng bắt đầu giận lên, Vân Vãn vội vàng nói sang chuyện khác: “Xin hỏi cô nương hưởng thọ bao nhiêu tuổi?”
Nữ quỷ cười quyến rũ nói: “Mười tám.”
“Xin hỏi nguyên nhân cái chết của cô nương là gì?”
“Chết dưới hoa mẫu đơn.”
“...”
Đã hiểu, cái này cũng quá kích thích rồi.
Diễm Quỷ trưng ra một ánh mắt đong đưa động lòng người, nàng ta đưa tay nâng lên một lọn tóc trước ngực mình rồi phẩy tay cạ cạ vào tai Vân Vãn, âm thanh kiều mị hỏi nhỏ: "Muốn nghe chi tiết không?"
“Không, không cần.” Vân Vãn vội vàng xua tay: “Nhưng ngươi có thể cho ta biết ngày giỗ, đến lúc đó ta sẽ đốt cho ngươi chút giấy vàng.”
“Ngươi tuy dung mạo xấu xí nhưng miệng thì cũng ngọt phết đấy.”
Ngón tay Diễm Quỷ không nhẹ không nặng chọc chọc một cái vào trước ngực Vân Vãn, bộ dáng rõ ràng là rất thích thú hài lòng.
Vân Vãn: “Cảm ơn ngươi đã khen, lần sau không cần khen nữa.”
Sau khi trang điểm xong, Diễm Quỷ càng nhìn càng thấy thích.
Một lúc sau, nàng ta bỏ gương xuống, quay sang Vân Vãn nói: “Không nhìn ra ngươi cũng khéo tay như vậy! Bên kia ta còn có mấy huynh đệ tỷ muội không có mắt, ngươi xem một chút có thể cũng giúp họ vẽ mắt trang điểm không? Đây, cái này cho ngươi coi như thù lao.”
Nói rồi, nàng ta lấy từ trong ngực một viên đan dược tỏa ra vàng rực rỡ.
Vân Vãn hai mắt sáng lên: “Ồ, đây là...?”