Trong Vòng Mười Thước, Tại Chỗ Phi Thăng

Chương 14: Đồ tốt

Trước Sau

break

Diễm Quỷ ngoắc ngoắc ngón tay.

Vân Vãn hí ha hí hửng ghé đầu vào.

Nàng ta thì thầm sát bên tai nàng nói: “Cái này... là đồ tốt, có thể làm người ta trở nên mạnh hơn. Nhìn tên tiểu bạch kiểm kia của ngươi có vẻ không được mạnh lắm, ngươi chắc chắn sẽ cần.”

Vân Vãn liên tục xua tay: “Không không không, hắn rất mạnh."
Đại lão đã không ra tay thì thôi, chứ chỉ cần muốn ra tay thì một chiêu đánh ngã năm người chắc chắn cũng dễ như ăn cháo.

Diễm Quỷ ý vị thâm trường nở nụ cười, vẫn kín đáo đưa đan dược cho nàng, cưỡng ép nói: “Cầm đi, ngươi còn khách khí nữa tỷ tỷ liền giết ngươi.”

Lời này nghe thật sự không giống nói đùa, Vân Vãn trong lòng không khỏi kinh hãi, gấp gáp vội vàng nhét viên kim đan vào trong túi trữ vật.

Diễm Quỷ cuối cùng cũng hài lòng, nàng ta hất tóc nói: “Ngươi mau chuẩn bị đi, chuẩn bị xong thì đến chỗ này tìm ta.”

Mắt thấy nàng ta muốn đi, Vân Vãn vội vàng đưa tay kéo lại: “Tỷ tỷ, xin dừng bước.”

“Còn có chuyện gì?”

Vân Vãn cố gắng nặn ra một nụ cười, to gan nói: “Chuyện là... Để làm một tròng mắt cần phải dùng một viên linh thạch, chi phí thực sự quá cao, trên người ta thực sự cũng không có nhiều linh thạch như vậy...”

Diễm Quỷ đã hiểu ý của nàng: “Chờ ta một chút.” 
Nàng ta chỉ để lại mấy lời này rồi lập tức biến mất tăm mất dạng.

Đến khi trở về, Diễm Quỷ quăng cho nàng một túi linh thạch nặng trĩu: “Đã đủ chưa?”

Vân Vãn âm thầm chậc lưỡi, gật đầu liên tục: “Đủ rồi.” 

Dừng một chút nàng lại nói: “Tỷ tỷ, làm "tròng mắt nhân tạo" còn tốn công nữa, ngươi xem...”

Diễm Quỷ rất hiểu ý tứ của nàng, nàng ta nghe vậy chỉ cười cười rồi nói: “Yên tâm đi, các tỷ muội của ta tuyệt sẽ không bạc đãi ngươi.”

Vân Vãn lúc này mới yên tâm.

“Quỷ môn giờ Mão sẽ đóng lại, các ngươi nhanh chân nhanh tay lên đấy.”

Nói xong lời này, Diễm Quỷ phất tay áo rời đi.

Vân Vãn đã không chờ nổi nữa, nàng vội đem linh thạch đổ hết ra xem.

Ngoại trừ một ít linh thạch cấp thấp, bên trong cũng có không ít linh thạch cao giai. Linh thạch là đồ vật ngàn năm không đổi, không thể thiu cũng không thể hỏng, nếu dùng làm tròng mắt thì có thể bảo quản đến cả vạn năm. Đối với nhu cầu của đám quỷ lát nữa thì dùng linh thạch hạ phẩm đã là quá đủ.

Nàng lấy ra hết linh thạch cấp thấp của mình ra xem như trao đổi, rồi thu hết số linh thạch cao giai còn lại vào túi trữ vật.

Tạ Thính Vân chứng kiến toàn bộ quá trình thì ngày càng trầm mặc.

Thấy Tạ Thính Vân còn đang đứng đơ người tại chỗ, Vân Vãn gấp gáp thúc giục: “Các ngươi đừng đứng đấy mãi thế, qua đây giúp đi.”

Tuyệt Thế Kiếm chỉ chờ mỗi câu này, không chút do dự bay tới giúp nàng gặm linh thạch.

“Tạ Thính Vân, ngươi qua đây giúp ta vẽ tròng mắt.” Vân Vãn sốt sắng kiếm tiền, đến cả xưng hô kính ngữ cũng không thèm dùng nữa.

Tạ Thính Vân nhíu mày: “Trong khắp lục giới chỉ có quỷ là không đáng tin nhất, ngươi không sợ bị nàng ta lừa à?”

“Cái này ngươi không hiểu rồi.” Vân Vãn nói, “Phàm đã là chuyện làm ăn đều có xác suất thành bại, được ăn cả ngã về không, sao có thể vì sợ bị lừa mà bỏ không làm chứ. Người xưa vẫn có câu "Cầu phú quý trong nguy hiểm" mà. Nếu là bị lựa thật thì cùng lắm là ra về tay không mà thôi.”

Tạ Thính Vân: “...”

“Nhưng có Tạ huynh ở đây nên ta vẫn tương đối yên tâm.”

Trên khuôn mặt bình thường không có gì nổi bật của Vân Vãn chợt hiện lên một nụ cười tươi tắn lung linh.

Nếu Tạ Thính Vân có lương tâm, lúc này hắn chắc chắn sẽ chột dạ, dù sao bây giờ tu vi của hắn đã tổn hại không còn như xưa nữa, có thể đi được đến bây giờ toàn bộ đều dựa vào một thân khí tức bá đạo.

Nhưng mà...

“Chính xác.”

Hắn gật đầu công nhận lời nói của Vân Vãn, sau đó tự động tiến lên mấy bước, cầm bút lông lên bắt đầu vẽ con ngươi.

Hai người một kiếm làm việc vô cùng nhanh nhẹn, không đầy một canh giờ đã làm xong năm mươi con mắt.
Xem chừng số lượng đã hòm hòm, Vân Vãn thu dọn đồ vật, nhanh chóng đi thẳng đến địa điểm đã hẹn.

Đêm mười lăm âm khí ngập tràn, bầu trời đen kịt âm u pha lẫn ánh trăng đỏ quỷ dị.

Dù Vân Vãn sốt sắng kiếm tiền đến đâu thì lúc này cũng không khỏi sinh ra sợ hãi. Nàng không tự chủ được túm chặt lấy ống tay áo của Tạ Thính Vân, chỉ có dựa vào gần hắn mới có thể cảm thấy an toàn hơn một chút.

Tạ Thính Vân đảo mắt nhìn qua thấy Vân Vãn đang vội vã cuống cuồng, hắn không khỏi bật cười, nói: “Ngươi sợ à?”

Vân Vãn vẫn đang nắm chặt Tạ Thính Vân, mạnh miệng trả lời: “Diễm Quỷ tỷ tỷ đã bảo ta tới đây thì chắc chắn đã thông báo cho người phía dưới, cho nên không cần lo lắng bọn chúng sẽ làm tổn thương ta, có gì mà phải sợ.”

Tạ Thính Vân chỉ cười cười rồi tiếp tục im lặng.


break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc