Trong Vòng Mười Thước, Tại Chỗ Phi Thăng

Chương 38: Xuống thôi

Trước Sau

break

Tạ Thính Vân thở dài, kiên nhẫn giải thích: “Nàng lần đầu tiên hấp thu yêu đan, cơ thể còn chưa kịp thích ứng, lần sau sẽ không có tình huống này nữa đâu.”

Hắn không nói là thể chất nàng vốn đặc biệt, cộng thêm con nhện yêu kia tu luyện bằng tinh phách nam nhân, hoặc ít hoặc nhiều cũng ảnh hưởng đến nàng. Nhưng có chết hắn cũng không ngờ ảnh hưởng lại lớn thế này, thiếu chút nữa thì…

Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, vành tai hắn hơi ửng đỏ, có chút mất tự nhiên.

Vân Vãn nghe hắn nhắc, mới nhớ đến viên yêu đan bị mình nuốt vào, vô thức sờ lên bụng. Thực ra, ngoại trừ đợt khô nóng vừa rồi, cơ thể nàng không hề có gì khác lạ, thậm chí nàng còn nghi ngờ không biết có phải đã ăn nhầm đan dược giả hay không.

Tạ Thính Vân nhìn nàng rồi khẽ nói: “Nhắm mắt lại, vận khí đi.”


Vân Vãn nhắm mắt, để khí tức từ đan điền chậm rãi lưu chuyển.

Khi linh khí hoàn thành một vòng tuần hoàn nhỏ, nàng cảm nhận rõ ràng nội lực trong cơ thể vững vàng hơn vài phần, thân thể cũng nhẹ nhàng khoan khoái. Cảm nhận thiên địa linh khí dễ dàng hơn, nhưng ngoài ra... chẳng có gì đột phá cả.

Luyện Khí có tổng cộng mười hai tầng. Cơ thể này vốn chỉ ở tầng sáu, sau khi ăn yêu đan, tu vi tăng liền mấy bậc, trực tiếp lên đỉnh mười hai, vậy mà vẫn chưa thể đột phá. Hóa ra trăm năm đạo hạnh của lão yêu cũng không cứu nổi thể chất lô đỉnh, cuối cùng nàng vẫn chỉ là một kẻ luyện khí nhỏ bé.

Nghĩ mà thấy chán.

Tạ Thính Vân thấy nàng mặt mày thất vọng thì an ủi: "Mỗi người đều có tình huống khác nhau, nàng đừng vì thế mà buồn."

Nói xong, hắn không quên nhắc nhở: "Mau đi thôi, cái động này sợ rằng cũng không trụ được bao lâu nữa."

Nhện yêu chết, kết giới của nó chẳng mấy chốc sẽ sụp đổ. Không chỉ Thiên Ti Động, có khi cả đỉnh núi này cũng sẽ vỡ nát sớm thôi.

Nhưng Vân Vãn lại chẳng vội đào tẩu.

Nhện yêu mỗi ngày bắt không ít người, kẻ chết rồi để lại vàng bạc tài bảo, chắc chắn vẫn còn chất đống trong hang. Mục đích chuyến này của nàng là kiếm tiền, chưa vơ vét mà bỏ đi thì chẳng phải phí công uổng sức lắm à?

Luyện khí thì luyện khí, tiền bạc vẫn không thể thiếu được!

Nàng lập tức đứng dậy, theo hành lang đá đi sâu vào trong. Tạ Thính Vân im lặng theo sát phía sau.

Càng vào trong không gian càng trở nên tối tăm. Vân Vãn búng ngón tay, một đốm lửa nhỏ bừng sáng, soi rọi đường đến cuối hang.

Trước mặt là một cánh cửa đá đóng chặt, trên cửa hiện lên một tầng ấn chú màu đỏ sậm. Không có cách nào mở ra trừ phi dùng vũ lực. Nhìn thấy cửa đá, nàng chắc chắn kho báu sẽ ở ngay bên trong. Nhưng khi nàng còn đang loay hoay tìm cách mở thì thấy eo đã bị Tạ Thính Vân nắm lấy.

Chớp mắt một cái, cả hai đã xuyên thẳng qua kết giới, nhẹ nhàng đáp xuống bên trong huyệt động.

Đúng như nàng đoán, đây chính là Tàng Bảo Các của nhện yêu. Đủ loại bảo vật cướp được chất thành đống, kiếm khí, linh đan, pháp bảo, cái gì cũng có. Có thể tưởng tượng suốt năm trăm năm qua, nhện yêu đã moi được bao nhiêu thứ tốt từ túi tiền của những kẻ đen đủi qua đường.

Vân Vãn chẳng khách sáo, lập tức lôi túi trữ vật ra, nhét đồ vào không chút do dự.

Thấy Tạ Thính Vân vẫn đứng đực ra đó, nàng nhặt một chiếc nhẫn trữ vật trên đất, ném cho hắn: "Đừng có đứng ngây ra đó nữa, mau nhặt đồ đi!"

Tạ Thính Vân còn đang do dự nhưng Tuyệt Thế Kiếm thì không. Nó dứt khoát thoát khỏi vỏ, hăm hở hút hết linh khí xung quanh.

Hai người một kiếm, đúng là hình mẫu của lòng tham vô đáy.

Đột nhiên, Tạ Thính Vân nghe thấy một âm thanh vang lên trên đỉnh đầu.

Hắn ngẩng lên, chỉ thấy vách đá cứng rắn nứt ra một khe hở nhỏ, khe hở đang chậm rãi lan rộng.

Thiên Ti Động sắp sập.

Không nói thêm nửa lời, hắn kéo phắt Vân Vãn đứng lên. Nhưng nàng thì vẫn tiếc của, lưu luyến nhìn đống bảo vật, từng bước lết đi như bị ai rút hết linh hồn.

Mới đi được mấy bước, họ bỗng nghe thấy vài tiếng kêu thảm thiết.

"Cứu mạng! Có ai không, mau cứu ta với!"

"Mẹ ơi, con muốn về nhà!"

"Cha ơi, cứu Tiểu Bảo với!"

Toàn là tiếng trẻ con khóc nức nở.

Vân Vãn khựng lại, ngồi xuống, áp tai sát mặt đất.

Không sai, âm thanh phát ra từ bên dưới. Nhện yêu này đúng là cầm thú! Ngay cả trẻ con cũng không tha, dám nhốt chúng vào mật thất tầng dưới!

Không còn thời gian tìm đường xuống, nàng bèn gõ nhẹ mặt đất, chọn một điểm thích hợp, vận khí quanh thân, dồn toàn bộ sức lực vào nắm đấm rồi nện xuống một quyền thật mạnh.

Rầm!

Đá rắn vỡ tan, một vết nứt lớn xuất hiện.

"Xuống thôi!"

Vân Vãn nhảy xuống đầu tiên, vô cùng hài lòng với kiệt tác của mình.

Đúng là tiên nữ thì phải làm thể tu mà. Luyện khí thì luyện khí, nhưng thể tu cũng không thể bỏ.

Tạ Thính Vân nhìn theo bóng nàng phóng khoáng nhảy xuống, lông mày có hơi giật giật.

Thật ra... hắn hoàn toàn có thể mang nàng xuống như lúc trước.

Mà thôi. Dù sao hang động này cũng đang sập nhanh hơn hắn tưởng.

========

Ở một diễn biến tưởng tượng khác...
Tạ Thính Vân: "Thật là hành vi của kẻ mãng phu."
Vân Vãn: "Huynh vừa nói cái gì cơ?"
Tạ Thính Vân: "Thât là hữu dũng hữu mưu."
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc