Phía dưới Thiên Ti Động là một nhà tù, vì đang giam phàm nhân nên cũng chẳng ai thèm đầu tư cho nghiêm ngặt. Mấy cây cọc gỗ được dựng tạm thành mười mấy gian tù thất đơn sơ.
Đám cai ngục nghe tin tù nhân chạy trốn đã chuồn mất từ lâu, để lại một lũ nhóc đang sụt sịt khóc không ngừng.
Địa lao bẩn thỉu, hôi hám, hai mươi mấy đứa trẻ con bị nhốt ở đây quá lâu, khuôn mặt lấm lem nước mắt và bùn đất, chẳng còn nhìn ra hình dáng ban đầu. Thấy có người đến, chúng như vớ được phao cứu sinh, bám vào cọc gỗ mà kêu khóc.
"Tỷ tỷ, mau cứu chúng ta!"
"Ta muốn về nhà! Tỷ tỷ, mau cứu ta với!"
"Hu hu, ta muốn gặp mẹ, ta muốn tìm cha!"
Những tiếng than khóc vang lên không dứt, ánh mắt đứa nào đứa nấy tràn đầy cầu khẩn. Cảnh tượng trước mắt khiến Vân Vãn không nỡ, nàng vừa định xông tới phá khóa thì đã thấy Tạ Thính Vân chẳng nói chẳng rằng, vung tay chém một nhát.
Mấy ổ khóa sắt rơi xuống lách cách.
Đám trẻ con như ong vỡ tổ, túa ra khiến địa lao vốn chật hẹp nay càng hỗn loạn hơn.
"Chớ có xô đẩy! Các ngươi đừng có chen lấn!"
"Xếp hàng đi nào! Ta sẽ dẫn các ngươi ra ngoài!"
Vân Vãn sợ xảy ra giẫm đạp, nhưng đám nhóc đã hoảng loạn đến mức chẳng ai nghe lọt tai. Đứa nào cũng chỉ muốn chạy trước, hệt như đang thoát khỏi hang ổ của lũ nhện khổng lồ.
Mắt thấy tình hình mất kiểm soát, nàng không nhịn được nữa. Một cú đấm giáng xuống làm vỡ nát bức tường nhà tù bên cạnh, kèm theo âm thanh gỗ mục đổ rầm. Đám trẻ lập tức câm nín, co rúm lại thành một cụm, đôi mắt tròn xoe tràn đầy sợ hãi.
Vân Vãn thản nhiên buông bốn chữ: "Đừng kêu nữa, mau xếp hàng."
Lũ trẻ lập tức ngoan ngoãn xếp thành hai hàng ngay ngắn. Nàng gật đầu hài lòng: "Đi thôi."
"Chờ, chờ đã..."
Bỗng có một bàn tay nhỏ níu chặt tay áo nàng.
Một tiểu cô nương cài hai cây trâm gỗ, khuôn mặt lấm lem bùn đất, nhưng đôi mắt hạnh vẫn vô cùng sáng trong. Trông cô bé nhỏ xíu nhưng rất ngoan ngoãn, khiến Vân Vãn cũng bất giác dịu giọng lại, nàng cúi người xuống hỏi: "Sao thế?"
"Có một vị đại ca vì cứu chúng ta mà bị bắt vào trong. Tỷ tỷ, ngươi có thể... có thể cứu đại ca ấy không?"
Nữ hài cố nén tiếng nức nở, những giọt nước mắt to tròn lách tách rơi xuống.
"Cũng là vì cứu chúng ta mà huynh ấy mới bị yêu quái bắt đi..."
"Đúng vậy, tỷ tỷ, ngươi mau cứu hắn!"
"Ca ca kia cũng cõng kiếm giống vị đại hiệp này!"
"Nếu không phải do chúng ta liên lụy thì đại ca ca nhất định sẽ không bị yêu quái bắt mất!"
Mấy đứa trẻ ríu rít phụ họa, chẳng cần nghe thêm, Vân Vãn cũng đoán được chuyện gì xảy ra. Nàng quay sang nhìn Tạ Thính Vân. Lúc này tình hình vẫn còn nguy hiểm, lại dẫn theo một đám trẻ con, lý trí bảo nàng không nên mạo hiểm, nhưng cảm xúc thì không cho phép nàng khoanh tay đứng nhìn.
Sau một hồi cân nhắc, nàng quyết định một tay đẩy tiểu cô nương đến trước mặt Tạ Thính Vân rồi nói gọn lỏn: "Ta đi cứu người, huynh dẫn bọn trẻ ra ngoài đi."
Tạ Thính Vân nhíu mày, rõ ràng không đồng ý.
"Bản lĩnh ta không bằng huynh, nếu dọc đường gặp chuyện gì thì ta cũng không bảo vệ được lũ trẻ. Huynh cứ đưa chúng đi trước đi rồi quay lại tìm ta sau."
Tạ Thính Vân vẫn cau mày, nhìn là biết chẳng yên tâm chút nào khi để nàng một mình đi cứu người.
"Nếu hai vị không ngại thì xin cứ để tại hạ dẫn bọn trẻ rời đi."
Một giọng nói khàn khàn xa lạ vang lên từ chỗ sâu trong nhà tù.
Nam tử trẻ tuổi lảo đảo bước ra từ góc tối, áo bào xanh sẫm dính đầy tro bụi và vết máu. Nhìn bộ quần áo trên người hắn, chắc hẳn là đệ tử Tịnh Nguyệt Tông.
Vân Vãn nheo mắt, cười nhạt: "Tịnh Nguyệt Tông mà cũng có ngày lưu lạc đến thế này à?"
Nàng vốn chẳng ưa gì tông môn này. Trong nguyên tác, bọn chúng từng ra tay ác độc để tiêu diệt "yêu nữ" là nguyên chủ, còn biến nàng ta thành đồ chơi cho đệ tử nào đó. Tuy sau này bọn họ cũng bị báo ứng, nhưng nguyên chủ đã phải trả giá quá đắt.
Dù bị chế nhạo, nam tử kia vẫn giữ lễ, nhã nhặn cúi chào: "Là do tại hạ sơ suất nên mới mắc bẫy. Đám hài tử cứ để ta đưa ra ngoài, mong đạo hữu hãy cứu sư huynh ta một mạng."
Nói xong, hắn cúi đầu ho sặc sụa rồi phun ra một ngụm máu đặc.
Vân Vãn phất tay, giọng thiếu kiên nhẫn: "Được rồi, ta sẽ cứu hắn."
"Đa tạ."
Nói xong, Tạ Thính Vân vẽ pháp trận dưới chân, sắp xếp cho đám trẻ rời đi. Vân Vãn cũng không chậm trễ, lập tức đi cùng hắn cứu người.
"Sư huynh" của tên đệ tử Tịnh Nguyệt Tông đang bị nhện yêu nhốt trong kết giới, chờ được giải cứu. Đến khi Tạ Thính Vân phá yêu trận, người bên trong đã sắp nửa sống nửa chết.
Xem ra con nhện yêu này coi trọng hắn lắm, tỏa hồn liên xuyên qua xương tỳ bà, tứ chi bị xích sắt khóa chặt, dưới chân còn bày thêm yêu trận. Nếu đạo hạnh không đủ, e rằng chưa qua nổi một canh giờ đã đi đời nhà ma.
Vân Vãn nhấc tay, ngọn lửa bập bùng vẽ ra hình dáng nam nhân. Hắn mặc áo đen rách tả tơi, vết thương trên người lở loét, tóc dài rủ xuống che khuất mặt mày, cả người không chút sức sống, nhìn không ra là còn sống hay đã chết.
Nàng nhìn một lúc rồi kết luận chắc nịch: "Chắc là không sống nổi rồi."
Nguyên tác từng nhắc đến, tỏa hồn liên là pháp khí ác độc nhất, nó dày vò linh hồn, khiến người ta đau đến muốn chết cũng không được, cuối cùng chỉ có thể tỉnh táo mà nhìn bản thân chết dần chết mòn.