Một khi lòng sinh dục niệm thì lý trí liền không còn nắm quền kiểm soát.
Vân Vãn nhìn Tạ Thính Vân, đôi mắt bốc cháy như ngọn đèn lồng đêm hội, ánh mắt nàng lướt qua mái tóc đen, hàng chân mày rậm, sống mũi thẳng tắp, rồi dừng lại trên đôi môi đỏ hồng của hắn. Trong cổ họng nàng khô rát, như thể vừa bị bỏng, nàng không nhịn được mà nắm lấy vạt áo hắn, kéo mạnh về phía mình rồi nghiêng người hôn xuống.
Lần trước hai người quấn quýt thực sự chỉ là vì giải độc, đơn thuần chỉ là giao hoan xác thịt. Nhưng lần này là để giải khát, mà đây cũng là lần đầu tiên nàng chủ động hôn một người khác.
Tạ Thính Vân rõ ràng không ngờ tới cú đánh úp này, hắn chợt ngây ra một thoáng. Đầu lưỡi của nàng mang theo yêu khí từ yêu đan, hòa quyện theo hơi thở mập mờ không rõ. Hắn không biết nàng học mấy trò này từ đâu, cứ tưởng lần trước đã đủ câu hồn đoạt phách rồi, ai dè ngay cả nụ hôn này lại càng tự nhiên, lại còn... tuyệt vời không thể tả.
Tạ Thính Vân hít sâu một hơi, ngón tay run run, răng môi cũng không kiềm được mà khẽ rung nhè nhẹ. Trí nhớ bị hắn giấu kín lại đột ngột ùa về. Hắn vẫn nhớ rất rõ đêm đó, nhớ rõ hai người đã quấn chặt lấy nhau thế nào, nhớ rõ cả tiếng gọi mềm mại thoáng bên tai.
Hắn không phải người dễ bị dẫn dụ, thế nhưng bây giờ lại chẳng khác nào trúng phải loại độc tình dai dẳng ngàn năm, không thể tự kiềm chế nổi.
Vân Vãn trực tiếp đè hắn xuống giường.
Giường đệm còn chưa kịp dọn dẹp, một mớ hỗn độn cuối cùng cũng kéo Tạ Thính Vân về thực tại. Hắn đưa tay chống lên vai nàng, mạnh mẽ ngăn lại hành động tiếp theo.
Vân Vãn bị đẩy ra thì bực bội, ánh mắt long lanh hơi nước, giọng nói cũng mềm nhũn đi: “Ta khó chịu…”
Tạ Thính Vân tâm thần rung động, nhưng rồi lại rất nhanh gạt đi: “Không được.”
“Lần trước ta giúp huynh thì được, giờ tới phiên ta thì lại không được à?”
Vân Vãn thần thức mơ hồ, nhưng đầu óc lại sáng suốt lạ thường, cũng nhớ rất kỹ chuyện lần trước. Càng nghĩ càng không phục, nàng phải đòi lại công bằng, thế là hành động càng không chút nương tay.
Ngón tay nàng trượt dọc theo cơ bụng của hắn, căng chặt, rắn rỏi, làn da trắng nõn như ngọc. Cảm giác dưới tay làm nàng càng thêm ưng ý.
Tạ Thính Vân bị quậy đến mức tâm trí rối loạn, hầu kết khẽ lăn lên trượt xuống.
Đột nhiên, hắn chụp lấy cổ tay nàng, cúi người xuống, mạnh mẽ hôn lên môi nàng một cái, theo nụ hôn truyền qua một ngụm nguyên dương chân khí.
Khi hôn xong rồi lại cũng không rời đi ngay, hắn cứ như vậy ghé sát vào môi nàng mà nói: “Nhện yêu đã chết, trận pháp bốn phía cũng đã bị phá. Hơn nữa…”
Hắn dừng một chút, giọng nói thêm phần lạnh nhạt: “Nơi này… thật sự quá dơ bẩn, dù có dùng thuật pháp thanh trừ cũng không thể nào chấp nhận được.”
Không rõ nàng có nghe lọt tai hay không, nhưng vẫn không chịu buông tay.
Tạ Thính Vân khẽ rên một tiếng ngắn ngủi, trên trán đổ ra một lớp mồ hôi mỏng. Hắn chặn lại bàn tay không an phận của nàng, giọng nói chậm rãi: “Lần sau nếu nàng lại khó chịu, ta sẽ đền bù thêm cho nàng, thế có được không?”
Nếu câu trước còn có chút cường ngạnh, thì câu này rõ ràng là đang dụ dỗ.
Vân Vãn không nói gì nữa, cũng không tiếp tục làm loạn.
Nguyên dương chi khí rất nhanh áp chế yêu đan, đẩy lùi cảm giác khô nóng trong cơ thể nàng.
Trong đôi mắt mê ly dần dần lấy lại sự trong trẻo, phản chiếu gương mặt tuấn tú của Tạ Thính Vân, và cả đôi môi đỏ lên vì bị cắn.
Vân Vãn chợt ngẩn người.
Phải một lúc lâu sau nàng mới kịp nhận ra mình vừa làm gì với hắn.
Nàng lập tức nhảy xuống khỏi người hắn, đầu óc vẫn còn hơi mơ màng.
Tạ Thính Vân trong thoáng chốc cảm nhận được sự trống trải, nhưng rất nhanh cũng đã thu lại cảm xúc, biểu hiện lạnh nhạt trở về như cũ.
Vân Vãn lúc này đã tỉnh táo hẳn, nghĩ đến câu nói vừa rồi của hắn, nàng lập tức bĩu môi lầm bầm: “Huynh đang mơ mộng gì vậy? Còn lâu mới có lần sau!”
Nói rồi nàng cúi đầu chỉnh lại y phục vừa bị nhăn nhúm. Nhìn thấy hắn vẫn đang chăm chú nhìn mình, nàng liền liếc hắn một cái.
Hắn vén áo bào, để lộ lồng ngực trắng nõn vẫn còn in vài dấu vết mờ ám.
Hai tai Vân Vãn lập tức đỏ bừng, vội vàng quay mặt đi, lại tiếp tục lầm bầm: “Thế không cần tiền à?”
Tất cả dư vị kiều diễm lập tức tan biến.
Tạ Thính Vân bất đắc dĩ đáp: “Không cần.”
“Lần này cũng không cần? Lần sau cũng không cần nữa hả?”
Không sai, Vân Vãn đúng là đang tính toán. Nàng ham thích thân thể hắn, nhưng cũng rất sợ hắn lừa mình. Nam nhân này cũng hẹp hòi lắm!
Tạ Thính Vân trầm giọng: “Không cần.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Lần trước là tình huống đặc biệt, lần này là bị ép buộc. Vân Vãn không muốn chỉ hôn hắn một cái mà phải gánh một khoản nợ linh thạch khổng lồ. Nhưng nếu có lần sau mà không cần tiền… thì đó chính là nàng kiếm lời được một khoản lớn!
Sau khi chỉnh lý y phục xong, Vân Vãn lập tức phủi sạch trách nhiệm: “Nhắc mới nhớ, là do huynh đã nói là không có phản ứng phụ gì nên ta mới ăn yêu đan đó, muốn trách cũng phải trách huynh mới đúng!”